DƯA - Trang 570

Từ cái cách phản ứng của James, tôi hiểu ra anh ta sẽ không thừa

nhận, một triệu năm sau nữa vẫn sẽ không thừa nhận, là đã nói dối tôi và
nói thật với George.

Mà ngẫu nhiên tôi lại tin George. Tôi chắc chắn anh ta không bịa

chuyện - ngoài những thứ khác ra thì George còn khá khờ nữa! Và tôi chắc
James đã không mảy may nghĩ những gì anh ta nói với George sẽ đến tai
tôi. Anh ta nghĩ sẽ an toàn tuyệt đối khi tâm sự với George là anh ta yêu tôi
tha thiết, nhưng lại nói với tôi là anh ta khó mà yêu được một kẻ khó khăn,
ích kỷ như tôi. Tôi biết James rất ghét phải lo sợ bất cứ điều gì. Anh ta ghét
bị yếu đuối, ngay cả trong công việc, ghét bị mất kiểm soát. Và anh ta
muốn được ở bên tôi, hoàn toàn tự tin.

Tôi vẫn muốn hiểu cho ra cái mâu thuẫn giữa hai phiên bản - một với

Claire và một với George này, nhưng lần này tôi quyết định thử cách khác.
Một mặt tôi chỉ muốn hét lên, bảo James biến ngay, rằng anh ta là một tên
vô dụng vô trách nhiệm, hời hợt và ủy mị, rằng đến một đứa trẻ cũng thấy
được là anh ta đã điều khiển tôi. Nhưng mặt khác, tôi thấy rõ là anh ta đang
sợ. Hoặc hoang mang.

Có thể anh ta cần ai đó giúp gọi tên cái nỗi sợ ấy ra, vì anh ta quá sợ

hãi không tự mình làm điều đó được. Thế nên tôi cố thử giúp anh ta trấn
tĩnh lại.

Chuyện này đáng để cố thêm lần nữa.

- James, - tôi nhẹ nhàng. - Yêu tôi không có gì là xấu hổ cả. Yêu một

người và đôi khi cảm thấy lo sợ, mất tự tin không phải là biểu hiện của sự
kém cỏi. Con người ta vốn thế. Như thế không có gì sai hay dở cả. Và nếu
anh đã nói với George là anh yêu tôi tha thiết, thì chẳng có lý do nào anh lại
dối tôi. Tôi không có ý định lấy chuyện đó để ép uổng anh đâu. Rồi khi đến
Dublin, chẳng có lý gì anh phải giả vờ là gần như không thể yêu tôi. Vì
Chúa! Sẽ chẳng có ai coi khinh anh vì anh yêu vợ anh đâu. Còn với chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.