DƯA - Trang 605

Có thể là do ngẩm nắng nhiều quá.

Có thể số phận đưa Adam đến với tôi hoàn toàn có chủ ý. Adam khiến

tôi thấy mình tốt đẹp, Adam giúp tôi lấy lại sự tự tin, nhiều đến độ tôi đã
dám mạnh mẽ bảo vệ chính kiến của mình trước James. Có thể bài luận tội
của Adam thậm chí đã tạo tiền đề cho cái quyết định đúng đắn của tôi về
chuyện với James.

Cũng vui vui khi tôi nghĩ Kate và tôi đã giúp Adam vượt qua được nỗi

buồn phải xa con và cô bạn gái. Có thể chúng tôi đã giúp cậu nhận ra hai
con người ấy quan trọng đến thế nào với cậu, mức độ quan trọng tùy thuộc
vào chuyện cậu bỏ họ đi hay họ bỏ cậu đi.

Thật dễ chịu khi không còn phải chua chát, ấm ức. Tôi bắt đầu thấy

mình hạnh phúc vì đã gặp được Adam. Tôi cảm thấy như Adam và tôi gặp
nhau chỉ trong một thời gian ngắn ngủi vì một lý do rất đặc biệt. Phải ngắn
ngủi thôi. Và tôi thích nghĩ rằng cả hai đều đã thấy nó có ích.

Nói như vậy có lẽ nghe duy tâm, huyền hoặc và vớ vẩn quá. Nhưng

nói chung tôi không phải đứa nhìn ra được những dấu hiệu, điềm lành điềm
gở, hay nguyên do, hay ý nghĩa thế nào đấy khi có chuyện gì đó xảy ra.
Hoàn toàn ngược lại. Như tôi đã nói, tôi vẫn hay cười vào những ai tuyên
bố mọi chuyện xảy ra đều có căn nguyên của nó. Dĩ nhiên tôi không độc
miệng như Helen, nhưng tôi cũng vô cùng kiệm lòng khoan dung, ôi, cái
thuyết hiện sinh kia ơi, mi chính tên Claire.

Bình thường tôi sẽ kết luận chuyện tôi và Adam đại loại như thế này:

"Adam và tôi ngủ với nhau vì cả hai đều thích vui vẻ một tí. Chẳng có gì
khác hơn." Nhưng giờ dù cố đến mấy tôi vẫn không tránh khỏi nghi ngờ.

Thật đáng lo ngại, dĩ nhiên, nhưng tôi biết phải làm gì?

Nhưng nhờ vậy mà giờ đây nằm thư giãn trong vườn, tôi thấy dễ chịu

hơn rất nhiều. Mỗi khi nghĩ đến Adam, tôi không còn thấy như có ai đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.