DƯA - Trang 606

cầm dao ngoáy trong ruột mình nữa. Một cảm giác yên bình lạ lẫm ngập
tràn trong tôi. Tôi chẳng cần phải thấy rầu rĩ, hay bị gạt, hay bẽ bàng hay
ngu ngốc gì nữa. Tôi thấy vui vì gặp cậu chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
Có lẽ như thế sẽ tốt hơn.

Tôi chắc bạn hiểu mà. Đôi khi bạn gặp được một người tuyệt vời,

nhưng chỉ trong thoáng chốc. Có thể trong một chuyến nghỉ mát, hay trên
một chuyến tàu, hay thậm chí lúc đang xếp hàng chờ xe buýt. Họ chạm đến
cuộc đời bạn chỉ thoáng qua, nhưng theo một cách rất đặc biệt. Và thay vì
rầu rĩ là họ không thể hiện diện trong cuộc đời bạn lâu hơn, hoặc bạn đã
không nắm được cơ hội để biết họ rõ hơn, chẳng phải bạn thấy vui là đã
gặp được họ đó sao?

Tôi cảm thấy rất rõ là một chương trong đời tôi đã viết xong. Tôi bắt

đầu chuẩn bị tinh thần, cả quần áo nữa, sẵn sàng cho ngày trở lại London.

Tôi thu dọn quần áo. Tôi mê mải gom chúng lại và chèn hết cỡ vào

vali. Tôi kiểm tra tất cả các tủ quần áo trong nhà, nhất là tủ của Helen, kiểm
định không chừa một ngăn tủ nào, một món quần áo nào treo trên mắc.

Mặc dù vẫn cự cãi với mọi người trong nhà, tôi biết xa họ sẽ buồn

kinh khủng.

Nhất là phải xa mẹ. Không chỉ vì có bà sẽ tiện việc chăm nom Kate.

Không đâu, tôi nói thật mà, tôi sẽ nhớ bà lắm lắm. Sẽ giống như lại bỏ nhà
ra đi lần nữa. Thật ra là còn tệ hơn thế, vì lần đầu tiên tôi bỏ nhà đi đã bảy
năm rồi. Tôi đã vô cùng hăm hở, ba chân bốn cẳng chạy đi theo cái sự tự do
đầy hứa hẹn ấy.

Giờ thì khác. Tôi đã già thêm bảy tuổi, đã yếu mệt hơn. Tôi biết sẽ

không có chuyện lạ xảy ra với cảnh ủi đồ, trả tiền nhà của mình.

Nhưng tôi phải trở lại London.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.