DƯA - Trang 643

London không?

- Dĩ nhiên rồi, - tôi cười. - Tôi rất thích gặp cậu.

Tôi ngước nhìn lên và bắt gặp ánh mắt cậu - say đắm, như, gần như là

ham muốn, thực tế có thể có cả tình yêu nữa. Nụ cười trên môi tôi khựng
lại.

- Ôi Claire, - cậu cúi xuống hôn tôi, nói trong hơi thở. - Tôi nhớ chị

quá.

Đúng lúc này thì Kate quyết định làm lơ thế đã đủ. Con bé bắt đầu

khóc thét lên như còi xe cứu hỏa.

Cùng lúc, Helen cũng ào vào phòng. Nhìn thấy chúng tôi, nó khựng

lại. Cái cảnh mà nó trông thấy là Adam đang nắm tay tôi, còn tôi ngẩng đầu
đón nụ hôn của cậu. Nó thần người ra, nói từng tiếng một: - Kinh khiếp,
không tin nổi chuyện này.

Tôi gồng mình chuẩn bị cho nó tấn công. Sự trừng phạt chắc sẽ nhanh

gọn và kinh khủng.

Tôi cúi nhìn xuống đất. Rồi tôi kinh hãi nghe tiếng nó khóc.

Helen? Khóc? Chắc phải có nhầm lẫn gì đây! Không thể thế được!

Tôi ngẩng lên nhìn nó, lòng đầy ân hận lẫn trắc ẩn. Tôi cũng gần rơi

nước mắt.

Rồi tôi nhận ra không phải nó đang khóc. Con quỷ nhỏ đang cười!

Nó cười rũ rượi.

- Chị với Adam, - nó nói, lắc lắc đầu, nước mắt tung tóe. - Xấu hổ thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.