DƯA - Trang 73

Bất cứ một chuyên gia tâm thần đường hoàng nào cũng sẽ khẳng định

tôi đang trong giai đoạn Chối Bỏ. Rằng cú sốc James bỏ đi quá đột ngột là
quá sức chịu đựng của tôi. Rằng tôi sẽ không thể chấp nhận hay đương đầu
nổi với chuyện ấy. Cứ vờ như chẳng có gì tồi tệ xảy ra sẽ dễ dàng hơn cho
tôi, và nếu tôi giả vờ như mọi chuyện đều sẽ giải quyết được thì thực tế sẽ
là như vậy.

Tôi ngồi bệt xuống sàn, trong gian phòng tối, lạnh lẽo. Mãi một lúc

sau tôi mới cúp máy.

Quả tim tôi nãy giờ đập hoảng loạn đã trở lại bình thường. Hai tay thôi

run và đầu tôi cũng đã hết viền vông.

Sáng mai tôi sẽ không về lại London.

Cuộc sống của tôi là ở đây. Ít ra là lúc này. Tôi thấy khổ sở.

Sau một hồi hân hoan với trí tưởng tượng là mình sẽ nói chuyện với

James và mọi chuyện sẽ trở lại tốt đẹp, tôi lại cảm thấy một nỗi buồn to lớn
và trống rỗng chưa từng có. To như một lục địa. Sâu như Đại Tây Dương
và trống rỗng như cái đầu của Helen.

Hai chân tôi bắt đầu thấy lạnh.

Mặc dù cảm thấy yếu ớt như một bà cụ nghìn tuổi, tôi vẫn có cảm giác

mình sẽ chẳng ngủ lại được bao giờ.

Nỗi mất mất quá lớn, đến nỗi nó ngăn cản giấc ngủ. Mà tôi thì chỉ

muốn được ngủ. Được làm bất cứ gì để thôi đau khổ.

Phải chi tôi có một bà mẹ bị chứng rối loạn tâm thần, chuyên tích trữ

hàng núi thuốc ngủ, Valium và thuốc chống trầm cảm trong cái tủ thuốc
treo ở phòng tắm. Vì bà luôn làm như thể chúng tôi là những khách hàng
tiềm năng của trung tâm cai nghiện Betty Ford nếu hỏi xin hai viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.