DƯA - Trang 85

Một kiều sống bấp bênh. Nhưng nó dường như chẳng bận tâm tới cái

sự thất thường, tạm bợ ấy.

Bố chán nản tuyệt vọng với nó. Bảo nó là đứa vô trách nhiệm. Và dĩ

nhiên cái tội lỗi làm cho nó bất ổn được gán thẳng cho tôi. Ông bảo tôi đã
co giò chạy (chính xác từ ông xài đấy) đi London đúng lúc Anna đang ở
tuổi rất dễ bị ảnh hưởng, rằng tôi đã bơm vào đầu nó cái ý nghĩ dẹp bỏ một
công việc ngon lành để chạy đi làm bồi bàn là vô cùng bình thường. Làm
gương kiểu gì đấy, ông hỏi tôi.

Ông cố hết sức rèn Anna vào khuôn, thành một công dân có trách

nhiệm, có đóng thuế, ông xoay xở kiếm được cho nó một chân văn phòng
trong một công ty xây dựng.

Rõ ràng là ai đó đã phải ơn mưa móc của ông. Ơn rất lớn, rất rất lớn.

Ép Anna đi làm văn phòng quả là một sai lầm. Cũng giống như cố

chèn một cái cọc tròn vào một cái lỗ vuông. Hay là đi giày ngược bên. Khó
chịu, bức bối, và hầu như đã biết chắc thất bại.

Tai họa.

Anna giống như một cây hoa lạ ngoại nhập chỉ quen với thời tiết nhiệt

đới, đột nhiên bị vứt vào một đất nước lạnh lẽo ướt át. Làm sao nó sống
sót? Nó chỉ héo tàn đi, những cánh hoa tươi tắn đẹp rạng rỡ úa màu dần,
mùi hương thanh khiết cũng không còn. Công việc văn phòng có lẽ không
nằm trong danh mục tài năng của nó. Nó tưởng tượng và sáng tạo quá mức,
không thể gí ngón tay vào những công việc tẻ nhạt như sắp xếp hồ sơ.

Và quá say say tỉnh tỉnh, làm sao làm đúng được. Một sáng thứ Hai,

sếp nó, ông Sheridan thảy một tờ séc lên bàn, nói: "Gửi cho Bill Prescot,
nhớ đính theo mảnh giấy con!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.