ĐỨA CON GÁI HOANG ĐÀNG - Trang 43

ước của cha và mẹ mình không? Bởi vì nếu họ ủng hộ FDR, họ có thể sẽ mất tất
cả. Câu nói này được hưởng ứng với một tràng vỗ tay, vì thế cậu bé nhắc lại nó.
Cuối bài phát biểu, Edward cũng được tán thưởng với những tiếng vỗ tay và nụ
cười, nhưng Florentyna tự thuyết phục rằng chúng không lớn hơn hay dài hơn sự
tán thưởng cô bé nhận được.

Sau khi Edward ngồi xuống, cô Evans chúc mừng cả hai ứng cử viên và đề

nghị hai mươi bảy cử tri lấy một trang trắng trong vở ghi chép và viết tên của
Edward hoặc Florentyna, tùy theo người nào mà chúng cảm thấy xứng đáng làm
Tổng thống. Những cây bút chấm một cách điên cuồng vào bình mực và rào rào
lướt trên giấy. Phiếu bầu được thấm khô mực, gập lại và sau đó chuyển cho cô
Evans. Khi cô giáo nhận lá phiếu cuối cùng, cô bắt đầu mở những hình chữ nhật
nhỏ đó ra và đặt chúng trước mặt thành những chồng riêng biệt, quá trình ấy đối
với Florentyna như dài hàng tiếng đồng hồ vậy. Cả lớp im lặng như tờ trong suốt
cuộc kiểm phiếu, một điều thực sự bất thường. Khi đã mở mọi tớ phiếu, cô Evans
đếm hai mươi bảy phiếu một cách từ tốn và cẩn thận, sau đó kiểm tra lại lần nữa.

“Kết quả của cuộc bầu cử mô phỏng” – Florentina nín thở -“cho vị trí Tổng

thống của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ với mười ba phiếu dành cho Edward
Winchester” – Florentyna gần như đã reo mừng: cô bé đã thắng – "và mười hai
phiếu cho Florentyna Rosnovski. Hai người bỏ giấy trắng, điều đó được gọi là
“phiếu trống."

Florentyna không thể tin nổi vào kết quả này. “Vì vậy cô tuyên bố Edward

Winchester, đại diện cho Wendell Willkie là Tổng thống mới.”

Đó là cuộc bầu cử duy nhất mà FDR thua vào năm ấy, nhưng Florentyna

không thể che giấu được sự thất vọng và trốn vào phòng thay đồ dành cho con gái
để chắc chắn rằng không ai nhìn thấy cô bé khóc. Khi bước ra ngoài, cô thấy
Mary Gill và Susie Jacobson đang đợi mình.

“Không sao đâu” Florentyna nói, cố gắng thể hiện ra một gương mặt dũng

cảm. “Ít nhất mình biết rằng hai bạn ủng hộ mình.”

“Chúng mình đâu có.”
“Các bạn không ư?” Florentyna hỏi lại đầy hồ nghi.
“Chúng mình không muốn cô Evans phát hiện ra rằng chúng mình không

biết chắc cách đánh vần tên của bạn” Mary nói.

Trên đường về nhà, sau khi cô Tredgold đã nghe câu chuyện đến bảy lần, cô

bạo gan hỏi xem đứa trẻ có học được gì từ bài tập đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.