Với một cái gạt tay thật nhanh, cô tắt CD và mở các kênh radio cho tới
khi tiếng trống nặng nề và guitar điện và giọng hát mờ nhạt vang lên từ bộ
hiệu chỉnh âm thanh. Cô tăng volume và ngồi lại khi anh cười lớn.
“Cái quái gì thế?”
“Ai thèm quan tâm? Nó có giai điệu.”
Dựa cằm vào tay lần nữa, Sam ngả vào những luồng gió ấm áp thổi vào
xe. Cô yêu Florida. Châu Âu đoạt giải về những ngôi làng đẹp như tranh ẩn
trong những khu rừng thông-và-sồi cổ kính, nhưng sự đối lập ở đây cuốn
hút cô. Họ bay qua những thảm cỏ vùng đầm lầy, xen kẽ bởi những ngôi
nhà nhỏ xíu trên những con đường đầy bụi cách xa đường cao tốc với
những chiếc xe gỉ xét trang trí cho bãi cỏ trước nhà. Từng lùm cây du 200
năm tuổi và những khóm liễu lòa xòa rải rác dọc sườn đường, bộ dạng cúi
thấp vì bão lốc của chúng giống như những chú lùn bên cạnh những khối
thép và thủy tinh trong vùng công nghiệp.
Và Palm Beach, dù không có sự quyến rũ của khu dân cư sang trọng nhất
đất nước chen nhau trong một vài dặm vuông của thiên đường, còn cuốn
hút cô hơn nữa. Vẻ đẹp vào cổ kính tách biệt xen vài nét hiện đại lệch lạc -
nơi hoàn hảo cho một tên trộm cấp cao. Cô liếc nhìn Addison lần nữa.
Trong nghề của cô, cô không được phép thích sự bất ngờ. Lại là một bất
ngờ nữa.
Mặt khác, bất ngờ cũng có bất lợi. Sam chuyển góc nhìn một chút để nhìn
vào tấm gường sườn. “Chuyển làn đi,” cô nói
“Để làm gì?”
Tự nhắc mình là Addison là doanh nhân, không phải một tên trộm, cô vẫn
giữ vẻ thư giãn. “Vì tôi muốn xem cái xe đằng sau có chuyển làn không.”
Anh giữ ánh nhìn trên đường. “Chiếc sedan màu be đó à?”