Sam gật đầu, chưa sẵn sàng gọi tên anh. “Đi thôi. Sau 4h họ không cho
khách vào đâu, và bắt tất cả phải ra lúc 5h”
“Vậy là không ai vào sau chúng ta.”
“Đó chính là mục đích.”
Anh có vẻ đang bắt kịp những mánh khóe và cách nghĩ của cô với tốc độ
đáng báo động, nhưng cô đã biết trước là anh không phải một tên khù khờ
dù trong trí tưởng tượng của bất kì ai. Cô và Stoney sẽ phải đổi lại toàn bộ
mật khẩu và tín hiệu, nhưng họ đã từng làm vậy rồi, khi cha cô bị bắt. Đó là
một điều phiền toái, nhưng cần thiết cho sự an toàn của họ.
Khi họ tới quầy vé, cô không thể ngăn mình nhìn lại sau lưng, nhưng
không chiếc Buick màu be nào lái vào bãi đậu xe. Addison đã phá kỉ lục tốc
độ trên đường tới đây nên cô không nghĩ ai trừ NASA có thể theo kịp. Dù
vậy, không đề phòng có thể làm cô phát điên.
“Vui lòng cho hai vé người lớn.” Addison nói với cô gái trẻ trong quầy.
“Hai vị chỉ còn một tiếng trước khi đóng cửa,” cô ta nói giọng miền Nam
dịu dàng.
“Được rồi.”
“Vậy thì 29.90 đô.”
Trước khi Sam kịp phản đối, anh lôi tiền ra khỏi túi của chiếc quần jeans
bó, nhận vé và tiền thối với một nụ cười trên môi. Anh lại nắm tay cô, đưa
cô tới bên cổng. “Em thấy là anh trả tiền mặt chứ,” anh thì thầm, dựa vào
gần hơn, “đề phòng có người dò được các khoản trả bằng thẻ tín dụng.”
Da gà trên tay cô nổi lên. “Anh học nhanh đấy, Addison.” Cô nói, hi vọng
là Stoney không nhìn thấy họ. Cô run lên khi miệng anh lướt qua tai cô. Các