động và cảm ứng trong nhà; làm thế dễ hơn, đặc biệt là khi hắn có thể
không biết anh sử dụng loại báo động nào quanh cửa gallery. Nhưng chúng
ta đã đi hơi xa rồi. Quay vào thôi.”
“Vào?”
“Đi qua cửa, trừ khi anh muốn trèo qua cửa sổ,” cô nói, mỉm cười lộ hàm
răng trắng trong bóng tối.
“Đi vào thôi.”
Họ quay lại cửa hiên và đi xuống một mê cung hành lang của nhà kho.
Cửa khóa, nhưng Samantha mở nó ra trước khi anh kịp rút chìa khóa.
“Then cửa sổ đã bị phá,” cô nói, đi qua đống đồ đạc được phủ kín. “Thấy
không?” Cô gõ đuôi đèn pin lên then. Trông nó như được khóa, nhưng cô
chỉ gõ nhẹ nó đã trượt ra.
“DeVore phá nó để hắn có thể làm như nó vẫn được khóa khi hắn thoát ra
bằng cửa sổ này.”
“Đúng.”
“Được rồi, anh có một câu hỏi.”
“Nói đi.”
“Sao DeVore phải đột nhập nếu như sau đó Dante sẽ đổi lại viên đá?”
“Cái đó, anh yêu, là câu hỏi vô giá,” cô nói, rời khỏi căn phòng. “Được
rồi, chúng ta là Etienne. Chúng ta biết gallery ở đâu vì đã có sơ đồ. Chúng
ta cũng biết mấy cái camera trong nhà không hoạt động, và sẽ an toàn khi
đột nhập qua cửa sổ.”