dày và nặng, tiếng động khi cô nhấc mảnh thủy tinh tròn ra khỏi ô cửa to
hơn mong muốn. Khẽ nhíu mày, cô đặt mảnh thủy tinh trên bồn hoa và
quay lại ô cửa mình vừa mở.
Cô nhanh chóng điểm lại những người có thể nghe thấy tiếng động.
Không thể là tên bảo vệ ở trong phòng video tầng dưới nhưng ít nhất cũng
là 2 tên khác đang đi tuần bên trong nhà khi chủ nhà không có mặt. Cô đợi
một lúc, lắng nghe, rồi với một hơi thở sâu và dòng adrenaline quen thuộc
chảy trong não, cô lẻn vào trong.
Hai mảnh băng dính nữa giữ tấm rèm che kín lỗ hổng trên cửa sổ. Không
có lý do gì phải tiết lộ lối ra của cô cho tên bảo vệ nào đi ngang qua. Tiếp
theo là cầu thang, một bức Picasso treo trên tường ở đầu cầu thang đầu tiên.
Sam đi qua nó không thèm liếc mắt. Một bức nữa được treo ở phòng họp
trên tầng, cả hai được cài cảm ứng và có giá hàng triệu. Cô đã biết về
chúng, và dù rất hấp dẫn, chúng không phải lý do cô tới đây.
Samantha dừng lại ở đầu cầu thang thứ 3, cúi xuống nép vào cầu thang và
ngước ra xem xét hành lang trưng bày dài mờ tối. Vừa nghĩ lại những bộ
sưu tập vũ khí kém hơn mà cô đã gặp trong các bảo tàng, cô vừa tìm kiếm
dấu hiệu của bất cứ góc khuất và tia cảm ứng nào không có trong bản vẽ
của mình. Cô nhíu mày trước số lượng của các góc khuất, nơi một tên bảo
vệ có thể đứng mà cô sẽ không nhìn thấy cho tới khi đối mặt với hắn.
Mục tiêu của cô ở ngay giữa hành lang, băng qua một cánh cửa ở bên
trái. Sam không bận tâm nhìn lại đồng hồ, cô biết mình đã ở trong nhà được
bao lâu và còn bao lâu nữa cho tới khi một tên bảo vệ bên ngoài phát hiện
lỗ thủng trên cửa sổ hiên và những cái gương ngoài cổng trước. Hít một hơi
thật sâu nữa, cô rời khỏi vị trí.
Cúi thấp người, cô đi tới chỗ những bộ giáp hiệp sĩ bất động, dừng trong
bóng của chúng để lắng nghe một lần nữa trước khi tiếp tục đi lên. Mọi thứ
phải thật nhanh, cô cần đi qua cánh cửa sườn đó trước khi tên bảo vệ tiếp