cả hai tay. “Tôi không có vũ khí,” cô tiếp tục bằng một giọng bình tĩnh,
nhìn thứ vũ khí run run và lặng lẽ trấn an anh ta.
“Vậy thì cái gì ở trên vai cô?” anh ta cắt lời, tiến gần hơn, một giọt mồ
hôi trượt xuống trán.
Bình tĩnh, làm anh ta bình tĩnh. Cô biết cách xử trường hợp này - cô đã
từng làm rồi. “Đó là một khẩu súng sơn”
“Đặt xuống. Cả cái túi bên vai kia nữa”
Ít nhất anh ta vẫn chưa bắt đầu tiến về phía cô. Trẻ, nhưng đã được huấn
luyện, ơn Chúa. Cô ghét bọn a-ma-tơ. Sam đặt hết đồ xuống sàn, đẩy chúng
về phía tấm thảm cầu thang Ba Tư màu đỏ đẹp mắt. “Không có gì phải lo
lắng cả. Người nhà mà!”
“Quên đi” Rời tay trái khỏi khẩu súng, anh ta cúi xuống vai. “Clark? Tôi
bắt được một kẻ đột nhập. Tầng 3, khu trưng bày.”
“Đùa không đấy?” giọng nói qua radio.
“Không đùa. Gọi cảnh sát đi.”
Dành một giây để biết ơn tên chủ nhà coi trọng sự riêng tư không đặt
camera trong nhà chính, Sam thởi dài thật lớn. “Thực sự là không cần đâu.
Sếp của anh thuê tôi, kiểm tra hệ thống.”
“Làm như là tôi chưa nghe mấy thứ đó bao giờ,” anh ta phản lại, giọng
điệu mỉa mai rõ ràng trong bóng tối. “Không ai báo trước với tôi, nên cô có
thể nói với cảnh sát. Đứng lên.”
Cô từ từ đứng lên, không để tay chạm hai sườn, adrenaline tăng lên một
mức. Để đề phòng, cô bước một bước dài về sau, cách xa sợi dây kia. “Nếu
anh biết trước thì còn gì để kiểm tra. Thôi nào, nếu muốn tôi có thể lấy bức