Diệp Quân càng thúc giục: “Thầy Nghiêm, thầy hỏi xong rồi chứ?”
Nghiêm Lương mặc kệ, nói: “Tôi vẫn còn một câu hỏi…”
Ông vẫn chưa nói xong, Chu Triều Dương đã ngắt lời ông, nhìn Diệp Quân
với vẻ nài xin, giọng nghẹn ngào: “Chú Diệp, ngày mai… ngày mai báo
danh nhập học, cháu có thể đến trường được không?”
“Cháu yên tâm, cứ đi học bình thường, chúng tôi đã quyết định rồi.”
Chu Triều Dương cúi đầu, ấp úng: “Vậy thì… vậy thì cháu có thể nhờ chú
một việc được không ạ?”
“Cháu nói đi!”
“Việc của cháu… việc của cháu, chú có thể đừng để Diệp Trì Mẫn biết, nhất
định không được để cho cậu ấy biết.” Cậu lộ ra nét mặt hoảng sợ, “Nếu như
cậu ấy biết… nếu như cậu ấy biết, thì cháu thực sự tiêu tùng.”
“Ừm…” Diệp Quân không kìm được thắc mắc: “Sao vậy?”
Chu Triều Dương liền kể lại chuyện xảy ra trước một hôm đợt thi cuối kỳ
trước, Diệp Trì Mẫn đã đổ oan cho cậu làm vỡ ống kính máy ảnh, còn tự
mình tạt nước lên đầu mình rồi chạy đến chỗ cô giáo để mách tội. Cuối
cùng mới biết là để ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, để cậu không thi tốt
được. Còn nói nếu Diệp Trì Mẫn biết được, chắc chắn sẽ làm cho cậu bẽ
mặt, cậu không thể nào tiếp tục ở lại trường học được nữa.
Nghiêm Lương đã đọc rất kỹ nhật ký của cậu, biết được sự việc này đã
được viết trong nhật ký, nhưng ông vốn không thể nào ngờ được, Diệp Trì
Mẫn - người được viết trong nhật ký lại là con gái của Diệp Quân!
Ông nhìn Chu Triều Dương với vẻ kinh ngạc.
Diệp Quân rõ ràng không đọc kĩ những chuyện vụn vặt xảy ra trong trường
học ở phần đầu nhật ký, nên không hề hay biết sự việc này.
Anh nghe lời kể của Chu Triều Dương, nghiến chặt răng, đợi cậu kể xong,
anh chợt trừng mắt tức giận, đập mạnh bàn đứng dậy, khiến hai người còn
lại giật nảy mình.
Anh nhìn Chu Triều Dương với vẻ nghiêm túc, dùng ngữ khí cứng rắn, nói:
“Chú thay mặt Tiểu Diệp xin lỗi cháu! Cháu yên tâm, chú sẽ giải quyết việc
này giúp cháu. Chú đảm bảo Diệp Trì Mẫn sẽ không còn dám ức hiếp cháu
nữa! Việc của cháu, ở trường cũng sẽ không ai hay biết, giáo viên cũng
không, cháu yên tâm mà đi học. Bảo vệ trẻ vị thành niên là chức trách của
cảnh sát bọn chú, nếu như ngày nào đó có lời ong tiếng ve nào lan truyền,