ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 110

này là Raisa, và tuần sau sẽ là người khác. Nhưng
không bao giờ như vậy. Mãi mãi vẫn là em.

Raisa lắng nghe chồng mình nói và lấy làm lạ

trước sự biểu lộ tình cảm ủy mị bất ngờ này. Nó xuất
phát từ đâu ? Có lẽ ai cũng trở nên ủy mị khi họ ốm.
Cô đỡ gã nằm xuống, và không lâu sau gã ngủ thiếp
đi. Đã mười hai tiếng kể từ khi bác sĩ Zarubin ra về.
Một lão già tầm thường, tự phụ là một kẻ thù nguy
hiểm. Để xua đi lo lắng, cô đi làm món xúp - nước
luộc thịt gà với những miếng thịt, không chỉ là rau
luộc và xương gà. Nó sôi sủi bọt trên lửa nhỏ, sẵn
sàng cho Leo ăn khi gã có thể ăn được. Cô khuấy
xúp, lấy một bát cho mình. Vừa xong việc, cô nghe
có tiếng gõ cửa. Đã muộn. Cô không chờ có khách.
Cô cầm con dao, cũng con dao ấy, để sau lưng trước
khi tiến gần đến cửa:

- Ai đấy ?
- Thiếu tá Kuzmin.
Tay cô run rẩy, cô mở cửa.
Thiếu tá Kuzmin đang đứng ngoài cùng cận vệ,

hai người lính trẻ trông dữ dằn:

- Bác sĩ Zarubin đã nói với tôi.
Raisa thốt:
- Làm ơn, ông hãy vào tận mắt xem Leo...
Kuzmin dường như ngạc nhiên:
- Không, không cần thiết. Tôi không cần quấy

rầy cậu ấy. Tôi tin ông bác sĩ về những vấn đề y khoa.
Ngoài ra, đừng nghĩ tôi là kẻ nhút nhát, nhưng tôi sợ
lây cảm từ cậu ấy.

Cô không thể hiểu điều gì đã xảy ra. Tay bác sĩ

đã nói sự thật. Cô cắn môi, cố không để lộ ra sự nhẹ
nhõm của mình. Ông thiếu tá tiếp tục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.