ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 111

- Tôi đã báo cho trường cô. Tôi giải thích là cô

sẽ nghỉ để giúp chồng hồi phục. Chúng ta cần cậu ấy
khỏe mạnh. Cậu ấy là một trong những nhân viên tốt
nhất của chúng tôi.

- Anh ấy thật may mắn vì được đồng nghiệp

quan tâm như vậy.

Kuzmin xua lời nhận xét đi. Ông ta ra hiệu cho

người lính đằng sau. Người này đang cầm một túi
giấy. Anh ta bước lên, đưa nó cho cô:

- Đây là quà của bác sĩ Zarubin. Nên không cần

cảm ơn tôi.

Raisa vẫn cầm con dao sau lưng. Để đón lấy túi

quà, cô cần cả hai tay. Cô luồn lưỡi dao sau váy. Khi
nó đã yên vị, cô đưa tay ra, đón lấy túi quà, nó nặng
hơn cô tưởng:

- Ông có vào không ?
- Cảm ơn cô, nhưng đã muộn rồi và tôi cũng

mệt.

Kuzmin nói lời tạm biệt.
Cô đóng cửa và bước vào bếp, đặt túi lên bàn

và lấy con dao sau lưng ra. Cô mở túi. Trong túi có
cam và chanh, thứ xa xỉ trong một thành phố khan
hiếm thực phẩm. Cô nhắm mắt, tưởng tượng sự thỏa
mãn mà Zarubin đang thích thú trước lòng biết ơn
của cô, không phải vì túi hoa quả, mà vì ông ta đơn
thuần làm công việc của mình, về việc ông ta đã báo
cáo rằng Leo ốm thật. Những quả cam và chanh chỉ
là cách ông ta nói rằng cô nên cảm thấy mắc nợ ông
ta. Nếu ông ta có ý khác, ông ta đã khiến cả hai người
họ bị bắt. Cô đổ cả túi trái cây vào thùng rác. Cô nhìn
chằm vào những màu sắc rực rỡ rồi mới nhặt từng
quả lên. Cô sẽ ăn quà của ông ta. Nhưng cô không
chịu khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.