anh trai hơn, nhưng Pavel đã không có thời gian mà
chơi nữa rồi. Anh luôn bận giúp mẹ và chỉ chơi vào
buổi tối ngay trước khi đi ngủ.
Pavel vào phòng. Andrei mỉm cười, hy vọng
anh nó sẵn sàng chơi một ván, nhưng anh nó cúi
xuống xếp bài lại:
- Cất bài đi. Mình ra ngoài. Laptys của em đâu
?
Hiểu câu hỏi là mệnh lệnh, Andrei bò xuống
giường lôi đôi laptys của mình ra, hai mảnh được cắt
từ lốp máy kéo và một mớ giẻ rách mà dùng dây
buộc lại sẽ thành một đôi ủng tạm bợ. Pavel giúp nó
buộc chặt dây giày, giải thích rằng đêm nay chúng sẽ
có dịp ăn thịt miễn là Andrei làm y lời.
- Bố sẽ về ư ?
- Bố không về đâu.
- Bố mất tích rồi hả anh ?
- Ừ, bố mất tích rồi.
- Ai đem thịt cho mình ?
- Mình sẽ tự đi bắt lấy.
Andrei biết anh nó là một thợ săn sành sỏi. Anh
bẫy được nhiều chuột hơn bất cứ thằng bé nào trong
làng. Đây là lần đầu tiên Andrei được anh rủ đi cùng
trong một việc quan trọng như vậy.
Ra ngoài tuyết, Andrei hết sức để ý để không
ngã. Nó thường vấp và trượt chân, vì nó chỉ thấy
được thế giới bên ngoài lờ mờ. Chỉ những thứ nó cầm
lên tận mặt thì nó mới thấy rõ. Khi ai đó nhận ra được
một người ở đằng xa - trong khi Andrei chỉ thấy mỗi
một vệt lờ mờ - nó sẽ cho đó là sự thông minh hoặc
kinh nghiệm hoặc một năng lực nào đó mà nó chưa
có được. Đêm nay, nó sẽ không ngã và biến mình
thành thằng ngốc. Nó sẽ khiến anh trai thấy tự hào.