ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 15

Chúng đi một hồi lâu - tưởng như hàng nhiều

giờ đã trôi qua mặc dù cảm nhận của Andrei về thời
gian, cũng như thị giác của nó, không sắc bén lắm.
Có ánh trăng và lớp tuyết phản chiếu, anh nó dường
như dễ dàng lần theo dấu vết. Cả hai tiếp tục tiến sâu
vào rừng, xa hơn mọi lần Andrei vẫn đi. Nó thường
phải chạy để theo cho kịp. Chân nó nhức nhối, bụng
nó đau tức. Nó lạnh và đói, và dù ở nhà không có cái
ăn thì ít nhất nó cũng không cảm thấy đau. Sợi dây
buộc mớ giẻ với dải lốp xe đã bung ra và nó có thể
cảm thấy tuyết len xuống lòng bàn chân. Nó không
dám bảo anh dừng để buộc lại. Nó hứa rồi - không
nói gì hết. Chút nữa tuyết sẽ tan, mấy miếng giẻ sẽ
sũng nước, và thế là hai bàn chân nó sẽ tê cóng. Để
không nghĩ đến sự khó chịu nữa, nó bẻ một cành con
trên cây nhỏ rồi gặm vỏ, nhai nát thành một thứ bột
thô cố cảm giác xạo xạo nơi răng và lưỡi. Người ta
bảo nó bột vỏ cây làm thỏa cảm giác đói. Nó tin họ;
tin chuyện đó thật hữu ích.

Đột nhiên Pavel ra hiệu cho nó đứng yên.

Andrei dừng lại giữa chừng, răng nó nâu sì vỏ cây.
Pavel khom người xuống.

Andrei làm theo, nhìn quanh rừng tìm cái anh

nó đã thấy, bất cần biết đó là gì. Nó nheo mắt, cố nhìn
cho rõ mấy thân cây.

Pavel nhìn chằm chằm con mèo và con mèo

dường như cũng nhìn nó chằm chằm bằng cặp mắt
nhỏ màu xanh. Nó đang nghĩ gì ? Sao nó không bỏ
chạy ? Được giấu trong nhà bà Maria, có lẽ nó chưa
biết sợ người. Pavel rút dao ra, cứa đầu ngón tay rồi
bôi máu lên mẩu xương gà mẹ đưa. Nó làm tương tự
với khúc mồi của Andrei - một đầu chuột nát - lấy
máu mình vì nó không dám tin thằng em sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.