ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 178

những sắc vàng phai đi, những cánh hoa trở nên héo
úa. Nó tự hỏi:

Màu vàng đi đâu rồi ?
Nó không biết. Nhưng nó hy vọng rồi một ngày

nó sẽ đến được nơi đấy, có lẽ khi nó chết. Màu vàng
với nó còn quan trọng hơn bất cứ gì hay bất kỳ ai.
Màu vàng là lý do cuối cùng nó lại ở đây, Internat
Voualsk, một cơ sở nhà nước dành cho trẻ thiểu năng
trí tuệ.

Khi còn nhỏ, nó cứ đuổi theo mặt trời, chắc

rằng nếu nó chạy đủ xa thì nó sẽ bắt được mặt trời,
kéo xuống khỏi bầu trời, và mang về nhà. Nó đã chạy
gần năm tiếng đồng hồ trước khi bị bắt và mang về,
gào thét tức tối vì cuộc chinh phục của nó bị ngăn
chặn. Cha mẹ đã đánh đập nó hy vọng rằng như vậy
sẽ uốn nắn được tính cách quái dị của nó, rồi cuối
cùng họ cũng chấp nhận rằng phương pháp của họ
không hiệu quả và giao nó cho nhà nước. Trong hai
năm đầu ở Intemat, nó bị xích vào khung giường, như
con chó ở nông trang bị trói vào gốc cây. Tuy nhiên,
nó là đứa khỏe mạnh, vai rộng và quyết tâm ngoan
cường. Sau mấy tháng, nó đã phá được khung
giường, tháo dây xích và trốn thoát. Nó ra khỏi thị
trấn, đuổi theo toa màu vàng của con tàu đang chạy.
Cuối cùng nó được đưa về Intemat, bị kiệt sức và mất
nước. Lần này nó bị nhốt vào tủ đựng bát. Nhưng
chuyện đấy đã lâu - bây giờ các nhân viên đã tin
tưởng nó. Nó đã mười bảy tuổi và đủ khôn ngoan
hiểu rằng nó không thể chạy đủ xa để chạm tới mặt
trời hoặc trèo lên cao đủ để hái mặt trời. Thay vì thế,
nó tập trung vào việc tìm những màu vàng gần hơn,
như đứa bé này đây, nó đánh cắp bằng cách thò tay
qua ô cửa sổ để mở. Nếu nó không vội thế thì nó đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.