ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 19

Andrei vẫn nằm yên không nhúc nhích, cảm

thấy cuộc vật lộn diễn ra dưới bụng mình, cảm thấy
tay anh trai gần đến đầu con mèo, gần hơn, gần hơn
nữa. Con mèo biết thế nghĩa là chết và bắt đầu cắn
loạn - áo khoác của Andrei, tuyết - điên lên vì sợ, nỗi
sợ mà Andrei có thể cảm thấy như những rung động
trong bụng mình. Bắt chước anh nó hét lên:

- Giết nó đi ! Giết đi ! Giết nó đi !
Pavel thộp cổ con vật. Trong một lúc không ai

động đậy, chỉ nằm yên, thở sâu. Pavel tựa đầu trên
lưng Andrei, hai tay vẫn nắm chặt cổ mèo. Cuối cùng
nó rút tay dưới bụng thằng em ra rồi đứng lên. Andrei
vẫn nằm trên tuyết, không dám động đậy.

- Giờ em đứng lên được rồi.
Nó có thể đứng cạnh anh trai. Nó có thể đứng

tự hào. Andrei đã không thất vọng. Nó đã không thất
bại. Nó đưa tay ra, nắm lấy tay anh trai, đứng lên.
Pavel chẳng thể bắt được con mèo nếu không có nó.
Sợi dây có thể đã đứt. Con mèo có thể đã thoát được.
Andrei mỉm cười, rồi cười lớn, vỗ tay và nhảy nhót
ngay đó. Trong đời mình, chưa bao giờ nó thấy hạnh
phúc như vậy. Chúng là một đội. Anh trai ôm chặt nó
và cả hai nhìn xuống chiến lợi phẩm của mình: một
con mèo gầy gò đã chết lún trong tuyết.

Mang chiến lợi phẩm của mình về làng để

không ai thấy là sự cẩn thận cần thiết. Mọi người sẽ
đánh nhau, giết nhau vì một món bở như vậy, và tiếng
gào ré của con mèo có thể đã báo động cho ai đó rồi.
Pavel không chịu để mặc cho sự may rủi. Chúng đã
không mang theo túi để giấu con mèo. Nó ứng biến
và quyết định sẽ giấu con mèo dưới một bó củi. Nếu
chúng gặp ai trên đường về, người ta sẽ tưởng chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.