ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 259

có một dãy dài những ống khói. Trại mồ côi trước
đây là một nhà máy nhỏ. Giẻ rách bẩn thỉu treo khắp
các cửa sổ song chắn nên rất khó nhìn vào bên trong.
Leo gõ cửa. Không ai trả lời. Gả thử vặn núm cửa.
Cửa khóa. Gã đến cửa sổ, gõ lên mặt kính. Mấy
miếng giẻ vén ra. Khuôn mặt một cô bé xuất hiện
chừng hơn một giây, sự xuất hiện của một cái bẩn
thỉu, trước khi mớ giẻ đổ về chỗ cũ.

Đi cùng Leo là Moiseyev, gã dân quân mà Leo

cho là chỉ nhỉnh hơn kẻ côn đồ mặc quân phục một
chút.

Sau khi chờ một lúc lâu, cánh cửa mở ra. Một

ông già cầm chùm chìa khóa đồng nhìn chằm chằm
hai người. Thấy đồng phục của họ, vẻ mặt ông ta biến
từ bực dọc sang nể trọng. Ông ta hơi cúi đầu:

- Tôỉ có thể làm gì cho các anh ?
- Chúng tôi đến vì một cậu bé bị giết.
Phòng lớn của trại trẻ từng là sàn nhà máy.

Toàn bộ máy móc đã được dọn đi và nó được chuyển
thành phòng ăn, không phải bằng cách thêm bàn ghế,
vì chẳng có cái nào cả, mà là vì khắp sàn nhà đầy lũ
trẻ đang ngồi khoanh chân, tựa vào nhau và đang cố
để ăn. Mỗi đứa ôm chặt một cái bát gỗ đựng thứ có
vẻ như là xúp cải bắp lõng bõng. Tuy nhiên, dường
như chỉ những đứa lớn nhất mới có thìa: Những đứa
còn lại ngồi chờ thìa hoặc húp ngay trong bát. Khi
một đứa ăn xong, nó liếm thìa từ đầu đến cán rồi mới
đưa cho đứa bên cạnh.

Đây là kinh nghiệm đầu tiên của Leo về một

trại trẻ mồ côi. Gã bước lại gần, quan sát căn phòng.
Thật khó đoán được có bao nhiêu đứa - hai trăm, ba
trăm - tuổi từ bốn đến mười bốn. Không đứa nào
thèm để ý đến Leo: chúng còn mải ăn hoặc nhìn đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.