ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 267

Công việc thường ngày giống hệt nhau. Anh ăn tối
với bố mẹ, đưa ông bố đến bệnh viện. Anh lau dọn
nhà ga, đọc báo. Tuy nhiên, anh không còn đi xem
phim nữa. Thực sự, anh ta không còn vào trung tâm
thị trấn nữa. Anh ta sợ những người anh ta sẽ gặp, có
lẽ là người dân quân nhếch mép cười ranh mãnh với
anh ta. Thế giới của anh ta co lại. Nhưng nó đã co lại
khi anh từ bỏ giấc mơ trở thành một vận động viên,
và anh ta tự nhủ sẽ thích nghi được như anh ta đã
thích nghi trước đây.

Sự thật từng giây phút anh ta đã tự hỏi liệu

những người đàn ông kia có đoán được anh ta phản
bội họ không. Có lẽ họ đã nghe. Con số rất lớn những
người bị bắt nghĩa là họ có lẽ buộc phải ở cùng phòng
giam với nhau. Họ còn làm gì khác nữa ngoài việc
đoán xem ai là người đã lập danh sách ? Lần đầu tiên
trong đời họ, họ không còn gì phải che giấu. Và khi
anh ta nghĩ về những người kia, anh thấy mình ao
ước có thể đổi tự do của mình lấy sự nhục nhã công
khai ở một trong những phòng giam đó. Tuy nhiên,
anh ta sẽ không được chào đón ở đó. Anh ta không
còn chỗ nào, trong thế giới này cũng như trong thế
giới của họ.

Anh ta đóng cửa phòng vé, khóa lại rồi kiểm tra

ổ khóa ở phòng lớn. Anh ta cho chìa khóa vào túi và
bước đến sân ga. Một cặp vợ chồng đang đợi tàu.
Anh ta nhận ra họ vì thấy quen mặt mặc dù không
biết tên. Họ vẫy chào anh ta và anh ta vẫy tay chào
lại, bước đến cuối sàn ga, nhìn con tàu chạy đến. Con
tàu này đến đúng giờ. Aleksandr bước xuống sân ga
và nằm ngang đường ray, nhìn lên bầu trời đêm.

Anh ta hy vọng cha mẹ mình sẽ tin bức thư anh

ta để lại. Trong bức thư anh ta giải thích rằng anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.