ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 310

Cô bé cuốc bộ được một lúc, hát một mình, vui

mừng vì được ra khỏi nhà và tránh xa con mèo thì
bỗng dưng cô bé dừng lại. Phía trước, cô bé thấy
bóng một người đàn ông đang bước về phía mình.
Ông ta cao người, nhưng trong bóng mờ, cô bé không
thấy gì khác ở ông ta. Ông ta mang một chiếc cặp.
Thường thì thấy một người lạ cũng chẳng hề khiến cô
bé ít bận tâm. Sao phải thế ? Nhưng gần đây mẹ cô bé
làm một việc khác thường: mẹ bắt Nadya và em cô bé
ngồi xuống mà dặn chúng không được nói chuyện
với bất kỳ người lạ nào. Mẹ thậm chí còn nói rằng thà
tỏ ra vô lễ với người lạ còn hơn là nghe theo lời họ.
Nadya nhìn lại phía ngôi nhà. Cô bé chưa cách xa nhà
lắm; nếu chạy thì cô sẽ về nhà trong chưa đầy mười
phút. Vấn đề là, cô bé thực sự muốn dạo đến cái cây
yêu thích tận cuối sông. Cô bé thích trèo lên cây mà
ngồi mơ mộng. Phải đến khi làm xong việc đó, phải
đến khi đến được cái cây kia thì cô bé mới cảm thấy
cuộc đi bộ là một chuyến thành công. Cô bé tưởng
tượng đây là nhiệm vụ quân sự của mình: đến chỗ
gốc cây và cô bé không thể thất bại. Quyết định vội
vã, cô bé quyết định sẽ không nói chuyện với người
đàn ông này: cô bé cứ đi thẳng qua y, nếu y nói
chuyện với cô, cô sẽ nói xin chào nhưng không dừng
bước.

Cô bé tiếp tục dọc con đường và người đàn ông

đến gần hơn. Y đang đi nhanh lên ? Dường như thế.
Trời quá tối nên không nhìn thấy mặt y. Y đội một
chiếc mũ. Cô bé bước sang mép đường, nhường chỗ
rộng rãi cho y bước qua. Họ chỉ cách nhau vài mét.
Nadya cảm thấy lo sợ, một sự thôi thúc khó hiểu
muốn chạy qua khỏi y. Cô bé không hiểu tại sao. Cô
bé đổ lỗi cho mẹ. Phi công đánh bom không bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.