Không thể hiểu chuyện đó thì đặc biệt quan trọng ra
sao, gã gõ cửa. Hầu như ngay khi gã làm vậy, cánh
cửa mở ra, như thể Nesterov đang đợi phía sau cửa.
Leo bị dẫn vào với một sự cấp bách đột ngột và khó
hiểu, cánh cửa đóng lại sau lưng gã.
Nesterov đi đi lại lại với một sự sốt ruột khác
lạ. Bàn của anh ta đầy tài liệu trong tập hồ sơ vụ án.
Anh ta nắm hai vai Leo và nói với một giọng thấp
xuống, vội vã:
- Nghe cho kỹ và đừng ngắt lời tôi. Tôi đã bị
bắt ở Rostov. Tôi buộc phải thú nhận. Tôi không có
lựa chọn nào cả. Họ đã bắt gia đình tôi. Tôi đã kể cho
họ tất cả. Tôi nghĩ có thể thuyết phục họ giúp đỡ,
thuyết phục họ rằng họ nên đưa vụ án của chúng ta
lên mức độ chính thức. Họ đã báo cáo về Mátxcơva.
Họ buộc chúng ta tội khích động. Họ nghĩ đây là tư
thù của cậu, một hành động trả thù. Họ bác bỏ những
phát hiện của chúng ta, gọi đó là một thủ đoạn tinh vi
của tuyên truyền phương Tây: họ chắc rằng cậu và vợ
cậu đang làm gián điệp. Họ cho tôi một lựa chọn. Họ
sẵn sàng để cho gia đình tôi yên nếu tôi giao nộp cậu
và toàn bộ thông tin chúng ta đã thu thập.
Thế giới của Leo sụp đổ. Dù đã biết nguy hiểm
gần kề, nhưng gã nghĩ nó chưa cắt ngang con đường
của gã:
- Khi nào ?
- Ngay bây giờ. Tòa nhà đã bị bao vây. Các mật
vụ sẽ vào phòng này trong mười lăm phút nữa, sẽ bắt
cậu trong văn phòng này và lấy mọi bằng chứng
chúng ta đã góp nhặt. Tôi phải tranh thủ mấy phút
này để tìm hiểu toàn bộ thông tin cậu phát hiện được
ở Mátxcơva.
Leo lùi lại, xem đồng hồ; chín giờ năm phút: