ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 400

Hỏi câu đó, gã đã tự nhận mình cùng nhóm với

họ, giả định một mối liên hệ khi thực sự chẳng có
mối liên hệ nào cả. Người làng có thể dễ dàng dâng
nộp họ và đòi phần thưởng. Nhưng dường như gã là
người duy nhất trong phòng mới có ý nghĩ như vậy.
Thậm chí tay chủ nhiệm đã nhượng bộ theo quyết
định tập thể là sẽ giúp họ.

Một số người lớn vội vã ra khỏi nhà, có lẽ để

thấy tận mắt. Những người ở lại hỏi cậu bé:

- Đồi nào ?
- Có bao nhiêu xe ?
- Lâu chưa ?
Có ba xe tải, ba cặp đèn. Cậu bé đã thấy chúng

ở rìa nông trại nhà mình. Họ từ phía Bắc đến, cách
vài dặm. Họ sẽ đến trong mấy phút nữa.

Trong những ngôi nhà này không có nơi ẩn

nấp. Người làng không có đồ đạc, thậm chí bàn ghế
cùng không có. Và cuộc tìm kiếm sẽ rất kỹ càng, và
tàn bạo nữa. Nếu có một chỗ ẩn nấp, nó sẽ bị phát
hiện. Leo biết bọn lính lấy làm tự hào ra sao trong
việc lục tìm này. Raisa níu tay gã:

- Mình có thể chạy trốn. Bọn họ sẽ phải lục tìm

ngôi làng trước. Nếu người làng vờ như mình không
đến đây, mình có thể đã chạy xa rồi, có lẽ trốn trong
nông thôn. Bây giờ trời tối mà.

Leo lắc đầu. Cảm thấy bụng thắt lại, gã nghĩ

đến Anatoly Brodsky. Đây hẳn là điều ông ta đã cảm
thấy khi ông ta ngoảnh lại và thấy Leo trên đỉnh đồi,
khi nhận ra rằng cái lưới đã vây lấy ông ta. Leo nhớ
người đàn ông kia đã dừng lại thế nào, nhìn ngây một
lúc, không thể làm gì khác hơn là nghĩ rằng ông ta đã
bị bắt. Ngày hôm đó, ông ta đã chạy. Nhưng không
có cách nào chạy nhanh hơn những tên lính canh này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.