trên đầu em trai gã, một loạt những mẩu báo cắt ra,
dán lên tường, những bức ảnh giống nhau liên tiếp,
bức ảnh của gã - Leo, đang đứng, chiến thắng, bên
cạnh đống đổ nát bốc khói của chiếc thiết giáp, khuôn
mặt biểu tượng chiến thắng.
- Pavel, sao mãi giờ anh mới đến ?
Em trai gã chỉ chiếc ghế trống đối diện y.
Leo cảm thấy bất lực, không làm gì được, ngoài
việc tuân theo, nhận ra gã không còn kiểm soát được
tình hình nữa. Không hề hoảng sợ hay bất ngờ, không
hề lắp bắp tìm lời hay thậm chí chạy trốn, Andrei
dường như sẵn sàng cho cuộc đối mặt này. Ngược lại,
Leo mất phương hướng, bối rối: thật khó mà không
làm theo chỉ dẫn của em trai gã.
Leo ngồi xuống. Andrei ngồi xuống. Anh trai
đối diện với em trai: đoàn tụ sau hơn hai mươi năm.
Andrei hỏi:
- Anh biết đó là em ngay từ đầu đúng không ?
- Ngay từ đầu ?
- Từ cái xác đầu tiên anh tìm thấy ?
- Không.
- Cái xác nào anh tìm thấy đầu tiên ?
- Larisa Petrova, Voualsk.
- Một cô bé, em nhớ.
- Và Arkady, Mátxcơva ?
- Có vài vụ ở Mátxcơva.
Vài - y dùng từ đó một cách thản nhiên. Nếu có
vài vụ, hẳn chúng đã bị che giấu:
- Arkady bị giết tháng Hai năm nay, trên đường
ray.
- Một cậu bé con ?
- Nó mới bốn tuổi.