khiến anh sợ hãi. Anh có thể mường tượng ra những
điều tồi tệ hơn cả cái chết cho chính mình nhiều.
Vào đến nhà, anh ta cởi ủng và áo khoác, rồi
lên giường. Mở cửa, anh giật mình bởi bóng người
bên cửa sổ. Vợ anh thức, nhìn chằm chằm ra chuồng
bò. Nghe tiếng anh đi vào, chị quay lại. Thân hình
nhỏ nhắn không tỏ gì là chị có thể bưng bê, mang vác
và chặt hái, làm việc mười hai tiếng mỗi ngày để nuôi
sống gia đình. Chị không quan tâm chuyện Anatoly
đã từng cứu mạng chồng mình. Chị không quan tâm
về quá khứ của họ, tình bạn của họ. Sự trung thành và
lòng biết ơn là những thứ trừu tượng. Anatoly là một
mối đe dọa cho sự an toàn của gia đình họ. Điều đó
mới thực. Chị muốn ông ta đi đi, càng xa gia đình họ
càng tốt, và ngay lúc này chị căm ghét ông ta - người
bạn hòa nhã và lịch sự chị từng yêu mến và trân trọng
với tư cách là một vị khách này - hơn bất cứ người
nào còn sống.
Mikhail hôn vợ. Má chị lạnh. Anh nắm tay chị.
Chị ngước nhìn anh, nhận thấy anh đã khóc:
- Anh làm gì ngoài kia ?
Mikhail hiểu vẻ sốt sắng của chị. Chị hy vọng
anh đã làm điều cần thiết. Chị hy vọng anh đặt gia
đình mình trên hết.
- Ông ấy để cửa chuồng bò mở. Bất cứ ai cũng
có thể thấy. Anh đóng nó lại.
Anh ta có thể thấy nắm tay vợ mình lơi ra, cảm
thấy sự thất vọng của chị. Chị nghĩ anh yếu đuối. Chị
đúng. Anh không mạnh mẽ để giết bạn mình, cũng
không mạnh mẽ để giúp bạn. Anh ta cố tìm lời an ủi:
- Không có gì phải lo cả đâu. Không ai biết ông
ấy ở đây.