bao nhiêu người trong đội của gã đầu tư vào thất bại
của gã thay vì thành công của gã. Cảm thấy đơn độc,
bị cô lập trong đội của mình, gã cầm tay lái. Gã lái
xe. Gã tìm đường. Gã sẽ đưa họ tới đó. Gã không thể
tin ai được. Vasili vào xe ngồi bên cạnh gã, khôn
ngoan yên lặng. Leo vào số xe.
Lúc họ về đúng đường, đi theo phía Tây tiến
đến làng Kimov, cơn bão đã qua. Mặt trời mùa đông
yếu ớt bắt đầu mọc lên. Leo kiệt sức. Lái xe trong trời
tuyết đã vắt hết sức lực của gã. Cánh tay và hai vai tê
cứng, mí mắt trĩu xuống. Họ đang đi qua trung tâm
nông thôn - những cánh đồng, những khu rừng. Quay
sang phía thung lũng thoai thoải, gã nhìn thấy ngôi
làng: một cụm nhà gỗ, một số nhà nằm bên đường, số
khác nằm cách xa, tất cả đều có nền nhà hình vuông
và mái cao hình tam giác, một khung cảnh vẫn không
đổi suốt trăm năm qua. Đây là nước Nga xưa cũ:
những cộng đồng xây dựng xung quanh những giếng
nước múc bằng gàu và truyện cổ tích, nơi sức khỏe
của gia súc được quyết định bởi đặc ân của Dvorovoi,
thần vườn, nơi các bậc cha mẹ dặn dò con trẻ rằng
nếu chúng không ngoan, các linh hồn sẽ bắt chúng và
biến chúng thành vỏ cây. Các bậc cha mẹ cũng từng
được kể câu chuyện đó khi họ còn nhỏ, và họ không
bao giờ quên chúng, bỏ hàng tháng trời khâu quần áo
chỉ để dâng tặng thần rừng, Rusalki, người được cho
là có thể nhảy chuyền qua các ngọn cây và có thể,
nếu muốn, cù một người cho đến chết. Leo lớn lên ở
thành phố và những mê tín làng quê này chẳng có ý
nghĩa gì với gã cả.
Gã dừng xe ở ngôi nhà đầu tiên. Gã lấy trong
túi áo khoác ra một lọ thủy tinh chứa những viên nhỏ,
xù xì màu trắng đục - methamphetamine nguyên chất,