“Anh biết là người đó nói gì mà. Những thứ chúng ta phải nỗ lực để có
được, chúng ta càng trân trọng hơn.” Chắc chắn là cô sẽ chân trọng anh.
“Bởi vì em sẽ không đi Luân Đôn, em cảm thấy thế nào về một vị trí ở
Royal Inn?”
Cô ngước nhìn anh cười thích thú. “Khi nào thì em bắt đầu?”
“Ngày mai anh sẽ nói chuyện với Ethan.” Anh cúi xuống, chà mũi lên
mũi cô. “Em phải nhận thức là điều này có nghĩa từ bây giờ em sẽ phải chịu
đựng mẹ anh nhiều hơn. Bà sẽ thực sự sốc khi biết cuối cùng thì anh sẽ kết
hôn. Điều này nhắc anh…” Anh mò mẫm trong túi áo. “Em có muốn dành
cho anh một chỗ nhỏ để anh có thể làm việc này đúng cách không?
Cô bước lùi lại, băn khoăn là anh sẽ làm gì, sau đó cô nhìn thấy chiếc
hộp nhỏ bằng nhung trong bàn tay anh. Rồi anh thực sự quỳ một chân
xuống.
Ôi, Chúa ơi.
Anh bật nắp hộp và trên nền nhung màu xanh lam là một chiếc nhẫn
kim cương khiến cô thở gấp. Không chỉ là viên đá rất lớn, mà nó còn lấp
lánh như sap trên trời phương Bắc.
“Nó đẹp quá.”
“Đây là chiếc nhẫn của bà anh,” anh nói. Nó được trao cho anh khi bà
qua đời, để tặng cho người phụ nữ mà anh chọn làm vợ. Cho tới khi anh
gặp em, anh không nghĩ là sẽ có ngón tay nào đó trên đời này mà anh muốn
đeo chiếc nhẫn này vào.”
Cho tới lúc này, đó là điều ngọt ngào nhất ai đó tưng nói với cô. Và cô
gần như tan ra vì xúc động. Đầu cô quay tròn và đôi tay run rẩy và họng cô
vướng một cục cỡ một tiểu lục địa.
“Victoria, em sẽ làm vợ anh chứ?”
Cô biết nếu cô dám thốt ra một lời cô sẽ òa lên khóc, nên cô làm điều
tốt nhất.
Cô quỳ xuống, vòng tay ôm lấy anh.
Anh cười to và ôm chặt lấy cô. “Anh sẽ coi đây là câu trả lời “
Hết