thành một tướng quốc kia mà! Nếu không vì người vợ xinh đẹp, nếu không
vì những đứa con thông minh, chắc hẳn ông đã không can tâm với thân
phận một kẻ tha hương. Vì vậy, khi Jiva muốn xuất gia ông đã kiên quyết
phản đối, chỉ đến khi bà một mực tuyệt thực, ông mới đành ngậm đắng
nuốt cay chấp nhận. Giương mắt đứng nhìn người vợ đầu gối tay ấp của
mình xuống tóc đi tu, từ nay gia đình hạnh phúc của ông không còn trọn
vẹn nữa, chắc hẳn ông đã rất đau lòng. Bản thân ông là một tín đồ Phật
giáo, lẽ ra ông phải vui mừng khi có người nguyện dành trọn đời phụng sự
Đức Phật mới phải chứ? Nhưng vì sao khi tín đồ ấy là người ông yêu
thương, ông lại chẳng thể nguôi ngoai?
Tôi vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài, xe ngựa chạy rất nhanh, nhưng vì là
cỗ xe tốt nên mức độ rung lắc không quá nghiêm trọng. Từng thửa ruộng
đều tăm tắp trôi qua trước mắt, phía xa xa là dãy Thiên Sơn sừng sững tạc
hình lên bầu trời xanh ngút ngát. Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Rajiva đang
nhìn mình. Lại nhớ chuyện Kumarayana không bằng lòng để vợ xuống tóc,
nhưng lại đồng ý cho cậu con trai mới bảy tuổi của mình xuất gia. Có lẽ
không chỉ vì cậu bé tuổi nhỏ cần có mẹ, mà còn vì Kumarayana muốn
Rajiva ở bên Jiva để chăm sóc bà.
Tôi đắm chìm trong những suy tư miên man không dứt, bánh xe vẫn đều
đặn quay, mí mắt trùng xuống, nặng trịch. Mấy ngày rong ruổi trên đường
khiến tôi thấm mệt. Chợt thấy vẳng bên tai một giọng nói khẽ khàng, ấm
áp:
- Ngải Tình, nằm xuống chợp mắt đi.
Không kịp suy nghĩ thêm, tôi ngã đầu xuống, trước lúc thiếp đi chỉ nhớ
mang máng là đã gối trên vật gì đó rất êm, sau đó ngủ say không biết trời
đất gì.
Khi Rajiva đánh thức tôi dậy thì trời đã về chiều, trước mặt tôi là quần
thể kiến trúc nguy nga, đồ sộ chẳng khác nào một thành phố. Rajiva lại đỏ