Các tài liệu lịch sử chỉ viết rằng Jiva một mình rời khỏi Khâu Từ để đến
Ấn Độ. Nhưng sau đó không có bất cứ ghi chép nào về bà. Vậy là bà đã
mất tại Ấn Độ. Và hung tin này, Rajiva mới nhận được từ sư phụ
Banduatta..
Tôi bàng hoàng nhìn Rajiva, chả trách cậu ấy đau buồn đến như vậy. Jiva
là người có sức ảnh hưởng lớn lao đến cuộc đời Rajiva, hơn bất cứ ai. Bà
đã đưa Rajiva đến cửa Phật, đã dắt Rajiva đến Kabul học đạo để tránh vòng
vây của những lời tung hô, ca tụng sáo rỗng ở Khâu Từ, cũng chính bà
khuyên Rajiva theo học giáo thuyết Đại Thừa. Trước hai mươi mốt tuổi,
mọi thứ trong cuộc đời Rajiva đều do mẹ cậu ấy bày đặt. Với Kumarayana,
Jiva có thể không phải là một người vợ hiền, nhưng với Rajiva, bà là người
mẹ tuyệt với, là người chỉ huy, là người dẫn đường của cậu.
- Rajiva, nếu cậu buồn thì hãy…
- Không!
Rajiva xúc động, hơi thở gấp gáp:
- Tôi không buồn. Mẹ đã chứng tam quả, ước nguyện giải thoát của
người đã thành hiện thực. Người đã đến cõi cực lạc, từ nay tháo khỏi mọi ư
phiền, vì sao tôi phải đau buồn, tôi không nên đau buồn!
Rajiva bị chấn động mạnh, rõ ràng trái tim cậu ấy đang đập dữ dội và hơi
thở trở lên gấp gáp khác thường, có thể dễ dàng nhận ra đó là những lời nói
dối gắng gượng của cậu ấy.
- Rajiva.
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai Rajiva.
- Trong hoàn cảnh này, ai cũng sẽ đau lòng, điều đó rất bình thường. Bởi
vì cậu có tình yêu, cậu yêu mẹ cậu. Vậy thì vì sao cậu phải kìm chế, không