ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 457

Tôi đứng ra sau lưng chàng, cầm ngược cây phất trần, hít một hơi thật

sâu, giữ chặt tay, cắn răng vụt thật mạnh. Một âm thanh rùng rợn vang lên
trong không gian, chàng rùng mình kinh ngạc, một vệt dài màu đỏ hằn lên
rõ rệt trên lưng chàng. Tôi cắn chặt răng, quay cán phất trần lại, ra sức vụt
vào lưng mình. Cơn đau buốt truyền đến não bộ, kích thích nước mắt xô
nhau ra quanh viền mắt.

- Nàng làm gì vậy?

Cây phất trần bị giằng lấy, tôi ngã vào lòng chàng, trong đôi mắt ngấn lệ,

tôi nhìn thấy nỗi kinh ngạc và xót thương của chàng.

- Chàng muốn trừng phạt bản thân, em sẽ cùng chàng hứng chịu. Chàng

không thiết ăn uống, em sẽ cùng chàng tuyệt thực. Nếu chàng không thể
chấp nhận thân phận của em, em có thể xuống tóc làm ni cô.

Những tiếng nức nở, nghẹn đắng nơi cuống họng, tôi dừng lại lấy hơi:

- Nhưng, Rajiva, lần này, dù có thế nào em cũng sẽ không ra đi. Dù phải

đối mặt với bao nhiêu phong ba bão tố, hãy để em ở bên chàng, cùng chàng
vượt qua, được không?

Chàng xiết tôi chặt hơn, tôi vòng tay qua ôm riết lấy chàng. Nếu có thể

nhờ vòng tay ôm riết ấy để được hòa tan vào lồng ngực của chàng, để hai
người hợp lại thành một thì hạnh phúc biết bao. Gối đầu lên bờ vai để trần
của chàng, những giọt nước mắt chảy xuống lằn roi đỏ in trên lưng chàng.
Khuôn ngực chàng rung động mãnh liệt, nước mắt chàng thấm ướt vai áo
tôi. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu chúng tôi khóc trong vòng tay
nhau? Em không đành lòng thấy chàng khóc...

- Ngải Tình, ta không trừng phạt bản thân vì đã phá giới. Thân xác, chỉ là

lớp vỏ bọc bên ngoài. Giáo lý Phật giáo Đại Thừa không quy định ngặt
nghèo về chuyện đó. Huống hồ, lần này là do ta bị ép buộc. Nhưng ta phải
hối lỗi với Phật tổ, và trái tim ta đã “phá giới” theo thân xác ta rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.