- Vâng, chúng ta có thể luyện tập dần dần, bắt đầu từ bộ kinh văn đơn
giản nhất.
- Bộ kinh văn đơn giản nhất?
Chàng đăm chiêu suy tư, rốt cuộc là bộ kinh văn nào đây?
- Rajiva, chàng biết cuốn “Duy Ma Cật kinh” có tên gọi tương ứng với
trong tiếng Phạn là gì không?
Tôi hỏi chàng, bởi vì tôi không biết tiếng Phạn gọi thế nào. “Duy Ma
Cật” là tên gọi phiên âm và chính chàng là người dịch thành tên gọi này,
nên có lẽ chàng sẽ đoán ra được dựa vào phát âm của tôi.
Duy Ma Cật là một cư sĩ giàu có, thông hiểu Phật pháp, nhiều vị bồ tát
từng đến thỉnh giáo ngài.
Cuốn kinh này làm một trong những tác phẩm dịch thật quan trọng của
Rajiva, có thể xem là một trong những bộ kinh quan trọng nhất của Phật
giáo Địa Thừa, bên cạnh “Địa Bát Nhã kinh”. Cuốn kinh này có sức ảnh
hưởng rất lớn đối với người Hán ở Trung Nguyên. Bởi vì “tu tại gia” đã trở
thành một trào lưu phổ biến ở đất Hán. Văn hóa Trung Nguyên coi trọng
hiếu đạo: “Trong ba tội bất hiếu, không có con nỗi dõi là tội lớn nhất” (Bất
hiếu hữu tam, vô hậu vi đại). Việc xuất gia tu hành đã gây nên mỗi xung
đột với luân thường đạo lý và lễ giáo truyền thống của Trung Nguyên. Bên
cạnh đó, xuất gia có nghĩa là phải từ bỏ rất nhiều lạc thú của cuộc đời, điều
này đối với người Hán mà nói, sẽ là một sự lựa chọn hết sức khó khăn. Bởi
vậy, trong mắt các tín đồ Phật giáo người Hán, một người vừa có thể tận
hưởng vinh hoa phú quí của đời sống nhân gian, vừa có thể đạt được những
thành tựu xuất sắc trong lĩnh vực Phật học như Duy Ma Cật, một tấm
gương sáng để noi theo.
- A, là bộ kinh văn này!