Kumalajiba, tôi có tồn tại thật sự không? Lẽ nào không ư? Phải chăng tôi
cũng đang nằm mơ mà không biết?
Lần đầu tiên tôi nghĩ về sự xuất hiện của mình ở nơi đây và thấy buồn ảo
não.
Chúng tôi ở lại Wensu. Tôi có hỏi Kumalajiba khi nào sẽ khởi hành đi
Kucha, tôi hứng thú với quốc gia rộng lớn đó hơn là tiểu quốc nhỏ bé này.
Nhưng cậu ta bảo đã được mời đến đăng đàn thuyết giảng về Phật pháp tại
một ngôi chùa lớn của hoàng gia trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Và cậu ta cũng dành cho tôi một vị trí khách mời trong những ngày đó.
Vậy nên, lúc này, tôi đang ngồi bên Jiva, đưa ánh mắt hiếu kỳ quan sát
bốn phía.
Chúng tôi ngồi giữa đại điện to rộng trong một ngôi chùa lớn của hoàng
gia. Tượng Thích Ca mâu Ni cao khoảng hai mét, mạ vàng, được đặt trên
một bệ đỡ ở chính giữa. Bốn phía là những lối đi hẹp dành cho Phật tử và
khách thập phương đến dâng hương, cúng lễ. Đại điện được dựng lên với
trụ gỗ và các bức tường bằng đất sét, ánh sáng chỉ có thể lọt vào qua cửa
chính, vì vậy khắp nơi trong đại điện đều thắp đèn dầu. Đó là kiến trúc của
một ngôi chùa Phật giáo Tiểu Thừa điển hình, có nhiều điểm khác so với
những ngôi chùa Phật giáo Đại Thừa phát triển rầm rộ ở Trung Nguyên thời
gian sau này.
Sáng sớm, Kumalajiba đã cùng các tăng sĩ ngồi xếp bằng tụng kinh. Hơn
trăm nhà sư tọa thiền chật kín đại điện vốn không lấy gì làm rộng rãi này.
Phía bên phải trên chỗ ngồi dành cho khách quý có quốc vương và hơn
mười đại thần, những người hôm qua đã ra tận cổng thành nghênh đón mẹ
con Kumalajiba. Phía bên này là một nhóm phụ nữ, trong đó có tôi và Jiva,
nhìn trang phục của họ thì có lẽ là hoàng hậu và các phu nhân.