ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 540

- Pusyseda, Rajiva có niềm tin của riêng chàng, đó là điều mà Lữ Quang

không bao giờ khuất phục được. Sự đày đọa về thể xác dù sao cũng dễ chịu
hơn nhiều sự dằn vặt về tinh thần. Chàng đã quyết định như vậy, cho nên
dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ đi theo và ủng hộ chàng. Thậm chí…

Tôi ngừng lại, giữ chặt bàn tay đang run lên bần bật, rồi mới tiếp tục:

- Nếu chàng không cần tôi nữa, tôi sẽ ra đi.

Ngày sau chàng sẽ theo Lữ Quang đến Lương Châu. Mười bảy năm đằng

đẵng, vậy mà trong truyện kí về chàng chỉ lưu lại một và lời dự đoán lạ
lùng, không đáng tin cậy. Từ việc này, có thể khẳng định, chàng không chịu
thuận theo Lữ Quang. Mười bảy năm trời chàng còn không chịu khuất
phục, nói chi bây giờ.

Pusyseda nhìn tôi rất lâu, ánh mắt ngập đầy tình thương và nỗi bi ai:

- Ngải Tình, chỉ có chị là người hiểu huynh ấy nhất, chả trách mười năm

lại mười năm, huynh ấy vẫn một lòng chờ đợi chị. So với huynh ấy, tình
yêu năm xưa của tôi dành cho chị, chẳng đáng kể gì. Tôi không giành được
trái tim chị, cũng là điều dễ hiểu.

Tôi mỉm cười nhớ lại Pusyseda thời trẻ bồng bột, bướng bỉnh, tôi không

khỏi xúc động:

- Vậy là, cậu đã chịu từ bỏ sự cố chấp của tuổi trẻ.

Ánh mắt Pusyseda như trôi đến tận phương nào, sau một hồi trầm ngâm,

đột nhiên cậu ta cất tiếng:

- Huynh ấy gặp nạn cũng một phần do lỗi của tôi.

Tôi không khỏi ngạc nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.