ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 609

mỏi nhưng tinh thần rất phấn chấn. Thì ra, trở lại với công việc bận rộn
trong chùa, chàng như được hồi sinh. Chàng đúng là mẫu đàn ông hết mình
vì sự nghiệp. Tôi bảo chàng ngồi xuống, nhẹ nhàng massage hai vai cho
chàng, ra ngoài mang nước ấm đã được Kaodura chuẩn bị vào cho chàng
rửa mặt. Trên môi chàng nở mãi nụ cười hạnh phúc, đôi mắt không ngừng
dõi theo từng cử chỉ, động tác của tôi.

Mang nước đi đổ, lúc trở lại phòng, đã thấy trên tay chàng có một chiếc

hộp. Tôi mở ra, bên trong là một tập giấy tốc kí, những bức vẽ năm xưa
chàng vẽ tôi, mỗi bức đều nhuốm màu thời gian của hai mươi năm đằng
đẵng, mép giấy đã sờn bạc, cũ nhàu. Bức vẽ tôi ho ra máu đã chuyển thành
màu rêu đỏ, không nhìn ra cô gái trong tranh nữa. Còn cả những bức vẽ tôi
thẹn thùng trong vòng tay chàng, đó là kí ức về nụ hôn đầu của hai chúng
tôi. Những bức vẽ mới này được chàng vẽ trong khoảng thời gian mười
năm về sau. Mỗi bức vẽ là một niềm cảm xúc. Chàng đứng sát lại, ôm vai
tôi, cùng tôi xem tranh. Hai chúng tôi yên lặng không nói, cổ tôi cọ vào cổ
chàng. Tôi ngả đầu, hôn lên bờ môi ướt mềm của chàng. Chàng nghiêng
đầu, cuốn lấy tôi, từ chỗ chậm rãi đẩy lên cuồng nhiệt. Đầu óc tôi quay
cuồng, mụ mị, đột nhiên, tôi như được nhấc bổng lên, chân không chạm
đất, người hơi ngả về sau, chàng ôm tôi dịch chuyển về phía chiếc giường.

- Em… em nặng lắm đấy.

Tim tôi đập rộn, cánh tay vòng qua cổ chàng, lòng bồi hồi, tôi sợ là

chàng không nhấc nổi mình.

- Nàng không nặng…

Tuy vậy lúc đặt tôi lên giường, chàng thở khá nặng nhọc, ánh mắt nóng

rực khiến tôi như muốn tan chảy.

- Rajiva phải cố gắng học cách bế vợ mình chứ. Biết đâu sau này cần

dùng đến…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.