ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 661

Ông ta bước tới trước mặt chúng tôi, hai tay chắp lại kiểu nhà binh, trịnh

trọng cúi chào. Chúng tôi vội vàng đáp lễ:

- Công đức to lớn của pháp sư và công chúa đã cứu hàng vạn người, Đỗ

Tấn không biết lấy gì báo đáp! - Đỗ tướng quân xin đừng nói vậy. Đó là
bổn phận của vợ chồng ta.

Rajiva chắp tay thi lễ, điềm đạm đáp lời.

- Đỗ tướng quân, tình hình thương vong ra sao?

Tôi nóng lòng gặng hỏi, nhưng vẫn không khỏi bồn chồn vì sự can thiệp

hơi thái quá của mình.

- Nhờ phúc của pháp sư và công chúa, chỉ có đội quân phía cuối không

rút khỏi hẻm núi kịp thời, bị lũ nhấn chìm, thương vong vài nghìn người.

Tôi sững sờ. Tôi đã gắng hết sức mình, đã cảnh báo mọi người, đã áp

dụng các biện pháp giải tỏa ách tắc giao thông của thời hiện đại, nhưng kết
quả vẫn không khác với những gì sử sách ghi chép: “Vài nghìn người
chết”. Vậy nếu tôi thờ ơ, bỏ mặc tất cả, số người chết sẽ là bao nhiêu?

- Không bị tổn thất quá nhiều, đó là điều may mắn!

Có lẽ vì nhận thấy vẻ mặt u ám của Rajiva, Đỗ Tấn tiếp lời:

- Từ lúc trời đổ mưa, đến khi xảy ra lũ quét, chỉ chừng hơn một canh giờ.

Thiên tai ập đến bất ngờ, lại vào lúc đêm khuya. Nếu mọi người đều đã an
giấc, hậu quả sẽ thật khôn lường, chắc chắn số người thiệt mạng không chỉ
vài nghìn người. Và có lẽ, ngay cả chúng ta cũng sẽ bỏ mạng tại hẻm núi
này. May mắn thay, pháp sư là người thông tỏ thiên cơ, công chúa không
quản ngại mệt nhọc thông báo cho mọi người cảnh giác, nên chúng ta mới
có thể thoát khỏi hẻm núi nhanh như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.