ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 746

chết cóng, nhưng chí ít, hãy giúp họ nuôi dưỡng niềm tin vào kiếp sau, để
họ được yên lòng khi nhắm mắt xuôi tay.

Chàng quay đầu nhìn tôi. Chúng tôi không đốt tiền để tiết kiệm tiền, màu

trắng của tuyết phản chiếu vẻ bi ai trầm lặng trong vòm mắt sâu hun hút
của chàng. Kéo tôi vào lòng, chàng khe khẽ gọi tên tôi. Tôi để mặc nước
mắt mình thấm đẫm ngực áo chàng. Những cảnh tượng mà tôi phải chứng
kiến nhiều ngày qua, đối với tôi, đã, đang và sẽ mãi là những vết thương
trong tâm hồn.

Kế hoạch chiêu dụng binh sĩ của Lữ Hoằng đã kết thúc sau năm ngày,

tổng số binh sĩ xung quân khoảng hơn ba mươi nghìn người. Ngoài người
già, người bệnh, tôi không còn thấy bóng dáng của thanh niên trong đám
đông dân chúng bị thiên tai nữa. Ba ngày sau, Lữ Hoằng dẫn theo đoàn
quân mới, cùng rất nhiều lương thực, lên đường viện trợ cho Lữ Quang.
Trước giờ hành quân, Rajiva cùng các đệ tử đã đến tiễn biệt và cầu phúc
cho họ. Dù sao thì các nạn dân xung quân đã được mặc áo bông, họ thắt
một sợi dây ngang eo, lưng áo in đậm chữ “lính”. Những đôi tay mưng mủ
nắm chặt cung, khiên, ánh mắt thẫn thờ. Họ sẽ phải lấy mạng những người
xa lạ chỉ vì một cái bánh bao. Thậm chí, trong sự hỗn loạn của chiến tranh,
kẻ địch mà họ phải đối đầu rất có thể là người thân của họ.

Ngày hôm đó, khắp thành Guzang đều vang lên tiếng khóc thương ai

oán, người ta ngửa mặt lên trời kêu than, mặc cho gió tuyết lộng hành. Tôi
chợt nhớ bài dân ca “Hẻm núi chia cắt” thời Bắc triều, miêu tả thảm cảnh
anh em một nhà chém giết lẫn nhau:

“Anh ở trong thành, em ở ngoài thành Cung không dây, tên không móc,

giặc đói hoành hành, làm sao sống?

Đến cứu anh, đến cứu em!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.