ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 81

Nhưng sự thực là tôi không thông minh, tôi đã đánh cắp kiến thức của
người khác, kể cả thành quả dịch thuật của Kumarajiva. Vậy mà cậu ta vẫn
khen ngợi tôi có tuệ căn. Nếu ở vào thời hiện đại, chắc chắn tôi sẽ bị kết tội
vi phạm bản quyền. Thế nên, tôi cứ cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng
đầu.

- Nhưng mà...

Kumarajiva cố nhịn cười khi tôi ngước bộ mặt âu sầu lên nhìn cậu ta:

- Nhưng nếu không có vẻ mặt ngây ngô kia thì cô sẽ càng thông minh

hơn...

Tên ranh, dám trêu cả cô giáo! Tôi bật dậy định vít cổ cậu ta xuống,

nhưng cậu ta nhanh như chớp, cười ngất và né sang một bên. Tôi đuổi cậu
ta chạy vòng vòng. Rajiva tuổi trẻ chân dài, tôi già cả không bắt kịp. Nhưng
tôi không tin mình không tóm được cậu, nếu thế tôi ra đời trước cậu ta
mười năm thật oan uổng quá! Tôi kêu lên một tiếng “ui da”, rồi ngã sõng
soài ra đất. Quả nhiên cậu ta vội chạy đến, vẻ mặt lo lắng hỏi tôi có sao
không. Nhân lúc cậu ta không đề phòng, tôi đã lập tức giơ tay tóm lấy cổ
cậu ta.

- Tên ranh, từ nay về sau cấm chê cô giáo ngây ngô nhé! Như thế không

gọi là ngây ngô mà là thật thà, nhớ chưa? Tôi là cô giáo của cậu, cậu phải
tôn trọng tôi, biết chưa? Dù cậu có là Kumarajiva đi nữa, trước mặt tôi
cũng phải tỏ ra ngoan ngoãn!

Tôi lắc mạnh chiếc cổ dài thanh tao và nhìn vào khuôn mặt đang ngày

càng ửng đỏ của cậu ta. Hình như tôi xiết tay hơi mạnh. Vội vàng buông
cậu ta ra, tôi sát lại, ghé mắt nhìn:

- Này, tôi có mạnh tay quá không? Cậu có đau lắm không? Xin lỗi nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.