ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 83

Trong đôi mắt màu xám nhạt long lanh ngấn nước phản chiếu khuôn mặt

ủ dột của tôi. Tôi chỉ là một người khách qua đường, sớm muộn tôi cũng sẽ
phải trở về thế giới của mình, dù cho chiếc đồng hồ vượt thời gian đang
tạm thời gặp sự cố.

Nhưng việc tôi vượt thời gian và gặp gỡ Kumarajiva thời niên thiếu, nếu

không dùng chữ “cơ duyên” thì còn có cách giải thích nào khác nữa? Hai
hàng dấu chân trên cát của chúng tôi chỉ là tình cờ hợp thành một, khi hành
trình ngắn ngủi đó qua đi, sẽ không còn bất cứ sự gặp gỡ nào nữa. Vậy thì,
việc gì tôi phải suy nghĩ nhiều đến vậy? Chỉ cần từ nay về sau tôi thận
trọng hơn trong mọi ứng xử, không thể hiện ra bất cứ dấu hiệu mang nét
đặc trưng của thời đại mình, thì tôi sẽ không tác động và làm thay đổi lịch
sử. Nhưng, điều quan trọng hơn hết thảy đó là, tôi thực sự mong muốn
được ở bên chàng trai thiên tài này mỗi ngày, để được đón nhận và cảm
nhận tình cảm nồng ấm từ cậu ấy.

- Nếu vậy, ta đồng ý tiếp tục dạy trò.

Tôi lồm cồm bò dậy, phủi sạch bụi trên mông:

- Thầy trò ta cùng ôn lại kiến thức của buổi học trước.

Tôi phải nhanh chóng sửa đổi phương thức giao tiếp bằng tiếng Hán hiện

đại của cậu ta mới được.

Cậu ta vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, có vẻ chưa thích ứng với lối nói

văn ngôn trang trọng đó của tôi, nhưng cũng không thắc mắc, vội vàng
đứng lên tìm tập giấy nháp.

Tối hôm sau, cậu ta xuất hiện ở cửa phòng tôi với cuốn “Luận ngữ” trên

tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.