ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 877

- Có được không?

Nhạt thếch, mà chỉ toàn nước suông, không có cọng hành nào cả. Tôi ăn

thêm một miếng to nữa, ngước nhìn chàng, gật gù:

- Ngon hơn cả bát mì hôm sinh nhật em. Chàng thở phào, ngượng ngùng:

- Đây là bát thứ ba đấy... Bát đầu tiên nát quá, bát thứ hai mặn quá, bát thứ
ba này may mà còn tạm được.

Tôi đón lấy bát mì, gắp từng miếng to bỏ vào miệng, đây là lần đầu tiên

trong đời chàng nấu ăn, tôi không thể lãng phí. Chàng vừa lau miệng cho
tôi, vừa khẽ khàng: - Ăn từ từ thôi. Nàng không cần động viên ta đâu, bát
mì này chỉ đạt mức trung bình thôi. Hôm nay nàng chịu khó ăn tạm, sau
này ta sẽ chăm chỉ học nấu ăn, để nấu những món ngon hơn cho nàng và
con.

Tôi há hốc miệng nhìn chàng kinh ngạc. Con người chưa bao giờ đặt

chân xuống bếp mà chịu học nấu ăn ư? Chàng cốc nhẹ vào đầu tôi:

- Ăn đi, không nguội đó, để nguội ăn không tốt đâu.

Tôi vừa ăn vừa nhìn trộm chàng. Dưới ánh đèn, vẻ mặt chàng ân cần,

chăm sóc, khiến tôi không khỏi xúc động. Lúc này, chàng là người đàn ông
hết lòng vì vợ vì con, là chỗ dựa vững chắc của tôi và bé yêu. Ăn hết bát
mì, húp hết nước, tôi hỉ hả, khoan khoái nằm tựa vào người chàng, thầm
nghĩ: con ơi, con thật may mắn vì có một người cha tuyệt vời như vậy...

Biết tin tôi có bầu, cuối tháng năm Đoàn Nghiệp cũng đến thăm hỏi. Tôi

dò hỏi ông ấy về việc Diêu Trường mời Rajiva đến Trường An giảng kinh.
Đoàn Nghiệp nói với tôi rằng Lữ Quang đã từ chối, vì ông ta bảo Rajiva là
người xảo quyệt, chàng đến Trường An sẽ gây bất lợi cho nhà Lương của
họ Lữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.