ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 976

lúc xúc động, người cha đáng kính ấy lại nhòe lệ. Một buổi sáng dành cho
những bức ảnh.

Hơi thở chừng như nặng nhọc, bàn tay Rajiva run run khi cầm đến tấm

ảnh cuối cùng. Đó là tấm ảnh chụp vào ngày trước khi tôi lên đường. Hai
mẹ con cùng nhau đắp hai người tuyết lớn, một người tuyết nhỏ. Nhóc
Rajiva quấn khăn lụa Atala của tôi vào một người tuyết lớn, xếp chuỗi hạt
mã não bé thường đeo ở cổ thành hình trái tim rồi đặt vào ngực của người
tuyết lớn thứ hai, sau cùng, bé đội lên đầu người tuyết nhỏ chiếc mũ của bé
và bảo rằng, đây là gia đình chúng ta.

Bé đứng bên cạnh người tuyết nhỏ vẫy tay, nụ cười rạng rỡ như nắng

mai, gương mặt giống hệt bố. Trên mình người tuyết nhỏ, bé xếp các cành
cây thành hình mấy chữ tiếng Anh xiêu vẹo.

Tôi nói với Rajiva, mấy chữ đó là I LOVE YOU, con yêu bố mẹ! Bàn

tay chàng vẫn chưa thôi run rẩy vì xúc động, nước mắt nhỏ xuống bức ảnh,
chàng vội lấy tay áo lau đi. Tôi mỉm cười, chấm nước mắt, nhớ lại ngày
hôm đó.

Nhóc Rajiva tháo khăn lụa trên cổ tôi và đề nghị tôi quay mặt đi, chờ bé

sắp xếp xong xuôi mới được quay lại. Khi nhìn thấy những vật kỉ niệm trên
mình ba người tuyết và hàng chữ kia, tôi cùng giống Rajiva lúc này, đã bật
khóc. Ý tưởng đó hoàn toàn do nhóc Rajiva nghĩ ra. Vào khoảnh khắc ấy,
tôi đã vô cùng khát khao gia đình chúng tôi cũng giống như những người
tuyết này, được quây quần bên nhau…

Tôi bước đến cạnh Rajiva, chàng ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào bụng tôi,

nghẹn ngào:

- Ngải Tình, một mình nuôi con vất vả lắm phải không. Ta thật hổ thẹn vì

làm cha mà chẳng giúp được gì…

- Rajiva, đừng tự trách mình, chàng cũng vì bất đắc dĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.