Mẹ bảo con rất giống bố. Nhiều lúc mẹ cứ nhìn con rồi khóc, con biết mẹ
đang nhớ bố. Mỗi năm đến ngày sinh nhật mẹ bảo con cầu nguyện, nhưng
con chưa bao giờ nói con cầu mong điều gì với mẹ cả. Ước nguyện của con
là: bố mẹ được ở bên nhau, để mẹ không buồn mà khóc nữa, con không
muốn thấy mẹ khóc.
Tuy có ông bà ngoại giúp đỡ, nhưng mẹ nuôi con rất vất vả. Mẹ là người
con hiếu thảo, mẹ bảo ông bà tuổi đã cao, không nên để ông bà phải lo
lắng. Mỗi lần con ốm, mẹ thức trắng nhiều đêm liền không nghỉ. Mẹ rất
chiều con, tối nào cũng đọc sách cho con nghe. Cũng có lúc mẹ nổi giận, vì
con nghịch lắm. Nhưng xin bố yên tâm, sau này con hứa sẽ ngoan hơn,
không khiến mẹ bực mình nữa.
Mẹ bảo mẹ phải đi thăm bố, con biết mẹ chờ ngày này rất lâu rồi. Mẹ
được đi thăm bố, con cũng vui lắm, con cũng muốn đi, nhưng mẹ bảo con
còn nhỏ, không đi được. Mẹ hứa, nếu con học hành chăm chỉ, lớn lên trở
thành nhà khoa học như chú Chinh Viễn, hiểu biết nhiều thứ, thì con sẽ
được đến thăm bố.
Tuy mất nửa năm không được gặp mẹ, mẹ cũng không thể gọi điện về
cho con, nhưng con biết mẹ gặp bố chắc chắn rất vui. Bố hãy thay con
chăm sóc cho mẹ. Sức khỏe của mẹ không được tốt, mẹ hay chóng mặt,
mệt mỏi, ngày nào cũng phải uống thuốc. Nhưng công việc bận rộn nên mẹ
thường bỏ bữa, quên uống thuốc, lại hay thức khuya đọc sách, viết bài. Khi
ấy con đều nhắc nhở mẹ phải uống thuốc, và không cho mẹ thức khuya. Mẹ
đến chỗ bố, bố nhớ nhắc mẹ ăn cơm, uống thuốc đúng giờ và phải đi ngủ
sớm.
Mẹ bảo nửa năm nữa mẹ sẽ về. Con muốn bố về cùng mẹ, nhưng mẹ bảo
bố không thể về được. Mẹ về với con, xin bố hãy yên tâm, con là con trai,
con sẽ lớn thật nhanh để chăm sóc mẹ.
Bố ơi, bố chờ con lớn lên, con nhất định sẽ tới thăm bố.