ĐỪNG ĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG - Trang 41

Tiền Giang

Đừng Đánh Mất Thiên Đường

Chương 4

HỘI NGỘ BẤT NGỜ

Giữ lời hứa, Tấn đến thăm Tuyết Phương. Sau khi cho tài xế đánh xe về,
chàng bấm chuông. Tuy cố che đậy, vẻ vui mừng vẫn hiện lên mặt nàng.
Giọng Tuyết Phương đầy hờn trách:
-Cứ tưởng anh đã quên mất đường đến nhà em rồi! Báo hại con người
ta chờ dài cả cổ.
-Lần này vào, anh rất bận. Hơn nữa còn phải để em có thì giờ học chứ!
Ủa!Cả nhà đi đâu hết rồi Phương?
-Ba má nghỉ mát Vũng Tàu mai mới về. Anh Vũ chở chị Mai đi xem
phim. Người làm thì em cho nghỉ từ ban sáng. Anh uống gì nhé?
-Gì cũng được!

Tấn ngồi xuống chiếc ghế chạm rồng cầu kỳ có lót nệm. Chàng vô tình
rút cuốn tạp chí Reader’s Disget và đọc lướt qua câu chuyện “Đồng xu may
mắn” của Irene Virag. Như nhân vật ngây thơ trong sách, lời ước vút qua
hồn Tấn tựa ánh sao băng. Trong ngàn điều ngổn ngang muốn được hòan
tất, điều ước mãi mãi có Thảo bên cạnh nổi lên như một lời nguyền. Hương
vị ngọt ngào từ đêm qua đến giờ vẫn không tan.
Tuyết Phương đặt trước mặt chàng lon Seven Up đã được ướp lạnh.
-Anh còn giận em hay sao?
Khẽ giật mình, Tấn cười gượng với cô gái:
-Chuyện đã qua còn nhắc lại làm gì? Anh không có tính giận lâu như
vậy đâu! À! Mà việc học của em ra sao rồi?
-Thì cũng bình bình, chả có gì đáng nói. Hình như anh chỉ quan tâm có
mỗi việc học của em.
-Năm nay em đã lớn rồi - vừa nói Tấn vừa nhớ lá thư của Tuyết Phương
- phải lo chuyện học hành và nghề nghiệp. Chả lẽ bắt cha mẹ nuôi cơm mãi
à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.