ĐỪNG ĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG - Trang 42

Vừa nguýt Tấn, cô gái vừa trề môi:
-Anh trở thành ông cụ hồi nào vậy?Làm như tốt nghiệp ra trường,cái
ngành ngân hàng dở hơi này nuôi nổi em chắc? Anh biết chị Mai đậu bằng
đỏ lương bao nhiêu không? Mai, chị dâu của Tuyết Phương đang công tác
tại Ngân hàng Công thương thành phố.
Tấn lắc đầu không trả lời.
-Chỉ đủ cho chị ấy và anh Vũ một bữa cơm ở Palace, với điều kiện
không được chơi sang.
Tấn chuyển sang giọng tranh cãi:
-Nhưng với đồng lương ít ỏi đó, bao nhiêu người vẫn sống thì sao?
-Anh thừa biết định nghĩa sống chỉ là trạng thái không chết của một
sinh vật. Trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, tên tù khổ sai chỉ nhận
hai vắt cơm với mấy hạt muối vẫn sống. Cùng trong thời gian ấy, Từ Hy
thái hậu sử dụng một lượng thực phẩm mà giá trị có thể nuôi sống hàng vạn
người, để đãi yến, cũng vẫn là sống. Theo anh, chắc hai sự sống đó không
giống nhau chứ?
-Anh có cảm giác là Phương đang ghi danh học thêm khoa luật và xã
hội học. Trong lòng em có gì không ổn phải hôn?
-Anh thật tình muốn biết à?
-Sao em lại hỏi vậy? Tuy không phải ruột thịt nhưng có bao giờ anh
không quan tâm đến em đâu?
-Thế thì chúng ta đi chơi. Em sẽ kể với anh!
Nàng vào trong thay quần áo, nhờ Tấn dắt xe và khóa cửa.
-Mình đi đâu đây? Tấn hỏi.
-Đến rạp Hòa Bình xem Lôi Vũ đi!
-Ủa! Em đổi “tông”hồi nào vậy? Sao lại thích xem kịch?
Tuyết Phương xổ triết:
-Quy luật của vạn vật là không ngừng biến đổi. Khi một người đã lớn,
họ không còn lý thú gì trong việc đi xem mấy con khỉ đột ở sở thú hoặc
ngớ ngẩn ngắm pháo hoa trong Đầm sen.
Tấn thấy trong âm sắc đượm chút xót xa, buồn tủi, nhưng không biết
vì sao! Tuyết Phương ngồi phía sau xe, vòng tay ôm lấy người Tấn thật tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.