ĐỪNG ĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG - Trang 83

Kèm theo lời nói là giòng nước mắt, thứ vũ khí lợi hại của đàn bà. Tấn
bối rối cầm lấy tay nàng:
-Anh xin lỗi em! Đáng lẽ chúng ta trao đổi cụ thể việc này lúc mới gặp
nhau thì đâu đến nỗi. Một chút sơ xuất đã dẫn đến hậu quả chết người. Giờ
biết làm sao đây?
-Có gì mà anh quan trọng hóa quá vậy?
-Trời ơi, em không hiểu gì cả!
-Em sẽ huỷ bỏ chuyến đi, điện cho Thành biết là em quyết định ly
hôn. Anh bằng lòng chưa?
-Thật khổ quá! Càng lúc em càng hiểu lầm. Nếu việc này xảy ra trước
đây một năm thì em có toàn quyền quyết định, tuy xét về mặt nào đó,
chúng ta đã xúc phạm nếp nghĩ của người phương Đông. Ở Mỹ, ly dị người
này để sống với người khác là chuyện bình thường. Nhưng ở đây, dứt khoát
chúng ta sẽ bị lên án. Hơn nữa…
Thấy chàng ngập ngừng, Huyền Trân nối lời:
-Hơn nữa, anh đã có Thảo rồi phải không?
Tấn giật nẩy mình:
-Sao em biết?
-Trong cơn say,anh luôn miệng gọi tên Thảo.
-Thánh thần ơi! Sao đã biết vậy mà em không phản ứng gì cả? Anh thì
hư đốn mà em thì điên rồ. Giờ biết làm sao đây?
Nàng để ý thấy chàng nhắc đi nhắc lại câu này đến mấy lần nên biết là
Tấn lo âu cực độ. Huyền Trân buồn bã bảo:
-Phần em thì chẳng có gì để tính toán. Mấy hôm nữa em rời khỏi đây
chưa biết bao giờ mới được trở lại. Với người đời, coi như em phạm tội
ngoại tình. Với anh, có thể là một chút khinh rẻ. Nhưng với em, đây là một
ân huệ, một đền bù của mối tình đơn phương mười năm.
-Đúng là họa vô đơn chí. Trong lúc công việc đang rối tinh rối mù thì
lại thêm rắc rối này.
-Anh yêu Thảo lắm phải hôn?
Tấn chợt nhớ Tuyết Phương cũng đã từng hỏi chàng câu ấy. Phải chăng
mọi người đều nghi ngờ tình yêu của chàng dành cho Thảo. Biết đâu giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.