ĐỪNG ĐỂ TRẦM CẢM TẤN CÔNG BẠN - Trang 217

Ban đầu, cả tôi cũng cảm thấy những khó khăn của Fran là có cơ sở. Suy

cho cùng thì họ không thể làm được nhiều việc mà đa số chúng ta có thể làm
được. Điều tương tự cũng xảy ra cho những người lớn tuổi, cũng như những
người khiếm thính hoặc khiếm thị, hay những người bị đoạn chi.

Thực ra, xét đến vấn đề này thì tất cả chúng ta đều có những giới hạn riêng.

Vậy thì chẳng lẽ tất cả chúng ta đều khốn khổ hay sao? Cuối cùng, tôi cũng
phát hiện ra là nguyên nhân khiến Fran khổ sở một cách không cần thiết nằm ở
tư duy sàng lọc. Fran chỉ chăm chăm vào mọi hoạt động mà cô không thể thực
hiện được. Trong khi đó, có rất nhiều thứ mà cô cùng John có khả năng hoặc
có thể làm được với nhau, nhưng cô lại không nhận ra điều đó. Chả trách sao
cô lại cảm thấy cuộc đời thật trống rỗng và u ám.

Rốt cuộc thì giải pháp hết sức đơn giản. Tôi đề nghị Fran thế này: “Vào thời

gian rảnh rỗi ở nhà, cô hãy viết một danh sách những việc mà cô và John có
thể cùng nhau thực hiện. Thay vì chú ý vào những việc mà cô và John không
thể làm cùng nhau, hãy học cách tập trung vào những việc mà hai người có thể
làm được. Chẳng hạn như bản thân tôi rất muốn được lên mặt trăng, nhưng vì
tôi không phải là phi hành gia nên tôi gần như sẽ không bao giờ có được cơ hội
đó.

Bây giờ, nếu tôi chăm chăm vào việc tôi sẽ chẳng bao giờ được lên cung

trăng bởi vì tuổi tác và kiến thức chuyên môn, thì tôi sẽ khiến bản thân vô cùng
chán nản. Mặt khác, có rất nhiều việc tôi có thể làm được, và nếu tập trung vào
những việc đó, thì tôi sẽ không cảm thấy thất vọng. Giờ thì cô và John có thể
cùng nhau làm được những gì nào?”

FRAN:

À, chúng tôi vẫn thích dành thời gian cho nhau. Chúng tôi cùng đi ăn tối và

là bạn tốt của nhau nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.