Nỗi buồn không mang theo khổ đau.
Vậy thì có một câu hỏi nảy sinh: Bản chất của “nỗi buồn lành mạnh” là gì
khi nó không hề bị ảnh hưởng bởi tư duy sai lệch? Hay nói cách khác, nỗi
buồn có nhất thiết phải đi kèm với khổ đau hay không?
Vì không thể khẳng định mình biết câu trả lời chính xác cho vấn đề này, nên
tôi chia sẻ một kinh nghiệm mà tôi có được khi còn là một sinh viên y khoa
kém tự tin. Khi đó tôi đang thực hành ở khoa tiết niệu của bệnh viện thuộc
Trung tâm Y khoa Đại học Stanford tại California. Tôi được phân công chăm
sóc một ông lão vừa được phẫu thuật cắt bỏ khối u trong thận. Các y bác sĩ dự
đoán ông sẽ được xuất viện sớm, nhưng chức năng gan của ông đột nhiên suy
giảm, và họ phát hiện khối u đã di căn sang gan và không thể điều trị, rồi sức
khỏe của ông giảm sút nhanh chóng chỉ trong vài ngày. Khi chức năng gan trở
nên kém hơn, ông dần trở nên yếu ớt và có chiều hướng rơi vào trạng thái
không ý thức. Vợ ông đã đến ngồi bên cạnh ông cả ngày lẫn đêm trong hơn 48
giờ đồng hồ. Khi mệt mỏi, bà gục đầu lên giường của ông, nhưng chưa bao giờ
rời đi. Có lúc bà vuốt đầu ông và nói, “Anh là người đàn ông của em, em yêu
anh.”
Vào buổi chiều, người phụ trách yêu cầu tôi ở lại với người bệnh và theo dõi
tình hình. Khi bước vào phòng, tôi nhận ra ông sắp rơi vào hôn mê. Có 8 hay
10 người thân của ông đang ở đó, một số cao tuổi và số khác còn rất trẻ. Một
trong những người con trai của ông nhận ra rằng người bố lớn tuổi đáng kính
của mình đang cận kề giây phút cuối cùng nên hỏi tôi có sẵn lòng tháo ống
thông đường tiểu đang cắm vào bàng quang của ông hay không. Việc tháo ống
thông tiểu sẽ cho gia đình ông biết rằng ông sắp ra đi, thế là tôi đi hỏi điều
dưỡng xem việc đó có thích hợp hay không. Điều dưỡng nói với tôi rằng việc
làm đó là thích hợp, bởi vì ông thật sự sắp ra đi. Khi tôi tháo ống thông tiểu
cho ông, những người thân của ông biết rằng trợ giúp y tế đã không còn nữa,
và người con trai nói, “Cảm ơn cậu. Tôi biết cái ống đó khiến bố tôi cảm thấy
không thoải mái, và ông sẽ rất cảm kích về việc cậu vừa làm.”