Tôi cảm thấy trào dâng một nỗi buồn. Tôi thấy gần gũi với người đàn ông tử
tế và nhã nhặn này bởi vì ông khiến tôi nhớ đến ông của mình, và tôi ứa nước
mắt. Tôi phải quyết định xem mình sẽ đứng đó và để cho gia đình ông nhìn
thấy tôi khóc, hay sẽ rời đi và cố gắng che giấu cảm xúc trong lòng. Tôi đã
chọn ở lại và nói với họ bằng tất cả sự chân thành, “Ông ấy là một người tuyệt
vời. Ông vẫn có thể nghe thấy mọi người, mặc dù ông đã gần hôn mê rồi, và
đêm nay là lúc chúng ta nên ở bên ông và nói lời từ biệt với ông.” Sau đó, tôi
rời căn phòng và khóc. Các thành viên trong gia đình cũng khóc và ngồi quanh
giường bệnh, trò chuyện với ông và nói lời từ biệt. Trong vòng một giờ đồng
hồ sau, ông hôn mê sâu cho đến khi mất ý thức và qua đời.
Mặc dù gia đình ông, và cả tôi, đều đau buồn trước sự ra đi của ông, nhưng
trải nghiệm này có một điểm sáng mà tôi không bao giờ quên. Sự mất mát và
những giọt nước mắt nhắc nhở tôi rằng – “Chúng ta biết yêu thương. Chúng ta
biết quan tâm.” Theo tôi, điều này khiến nỗi buồn trở thành một trải nghiệm
quý báu và hoàn toàn không có đau đớn hay khổ sở. Từ đó, tôi đã có rất nhiều
trải nghiệm tương tự khiến tôi phải rơi nước mắt. Với tôi, nỗi buồn đó đại diện
cho một sự thăng hoa, một trải nghiệm về sự cao đẹp tột cùng.
Vị trưởng khoa nói với tôi rằng gia đình bệnh nhân đã nhờ ông gửi lời cảm
ơn đến tôi vì tôi đã có mặt ở đó, làm cho giờ phút cuối cùng của ông cụ trở nên
đẹp đẽ và đầy yêu thương. Ông ấy nói với tôi rằng ông cũng yêu mến ông cụ
và chỉ cho tôi xem bức tranh chú ngựa treo trên tường mà ông cụ đã vẽ.
Trải nghiệm này mang đến cho tôi cảm giác bình yên và ấm áp, cũng như
giúp vốn sống của tôi phong phú hơn.