mình một bác sĩ tồi, bởi
vì anh ấy là một chuyên
gia.
“Cứ cho rằng mình là
một bác sĩ tồi đi, vậy thì
điều này có ý nghĩa gì đối
với mình?”
khuyết điểm của mình trong vai trò một bác sĩ
mà thôi. Bất kỳ ai vào bất kỳ lúc nào nói mình là
một kẻ “tồi” thì họ chỉ đang phát ngôn vô ích và
không mang tính xây dựng. Mình đã chữa trị
nhiều ca bệnh, vì thế dù ai nói gì đi nữa, mình
vẫn không “tồi”.
3. Điều đó có nghĩa mình
là một kẻ thất bại và
chẳng có gì tốt cả.
“Cứ cho là mình chẳng
có gì tốt đi. Vậy thì lý do
gì khiến việc này là vấn
đề đối với mình? Điều đó
có ý nghĩa gì?”
⇒
3. Khái quát hóa quá mức.
Thậm chí nếu mình là một bác sĩ còn “non tay”
và không hiệu quả, thì điều đó không có nghĩa
mình là kẻ “thất bại thảm hại” hay “chẳng có gì
tốt”. Mình có nhiều sở trường và phẩm chất đáng
mong ước khác ngoài chuyên môn.
4. Như vậy thì tiếng xấu
sẽ đồn xa và mọi người
sẽ biết là mình tồi tệ như
thế nào. Sau đó sẽ chẳng
ai tôn trọng mình nữa.
Mình sẽ bị loại khỏi
ngành y.
“Và điều đó có ý nghĩa
gì?”
⇒
4. Điều này thật ngớ ngẩn. Nếu phạm sai lầm,
mình có thể sửa sai. “Tiếng xấu” sẽ không lan xa
chỉ vì mình phạm sai lầm! Người ta sẽ làm gì
chứ, đăng bài với tiêu đề: “SAI LẦM CỦA MỘT
VỊ BÁC SĨ DANH TIẾNG” ư?
5. Nó có nghĩa là mình
thật vô dụng.
Mình sẽ cảm thấy khốn
khổ đến mức muốn chết
đi cho rồi.
⇒
5. Ngay cả khi tất cả mọi người trên thế giới
không công nhận mình hoặc chỉ trích mình, thì
điều này cũng không khiến mình trở thành vô
dụng bởi vì mình không vô dụng. Nếu mình
không phải là kẻ vô dụng, thì mình hẳn phải có
giá trị riêng. Như vậy thì tại sao mình phải cảm
thấy khổ sở?