ĐỪNG KHÁCH SÁO, ANH YÊU EM - Trang 192

Mạnh Văn Phi cảm thấy cô gái ngốc này chắc chắn không nghe hiểu lời
anh, đành tiếp tục tìm đề tài: "Mọi chuyện thuận lợi không?"
Phương Tĩnh hào hứng, ánh mắt tỏa sáng: "Rất thuận lợi, cực kỳ tốt, bọn họ
cực kỳ vui vẻ."
"Vui vẻ đến mức nào?"
"Vui vẻ đến mức anh Trần cũng trở nên soái."
"..." Mạnh Văn Phi hắng giọng, như vô ý hỏi: "Ở trong mắt cô, có ai là
không soái?"
"Châu Kiệt Luân."
"..."
Được rồi được rồi, siêu sao còn không soái bằng đàn ông vào bếp, hát hay
cũng vô dụng.
Nghẹn.
Không biết nên nói gì.
"Anh Phi, em mời anh ăn cơm."
Mạnh Văn Phi liếc cô một cái: "Thật?"
"Thật." Phương Tĩnh gật đầu thật mạnh. "Em có tiền công, còn được chị
Lam chiếu cố, những chuyện này đều phải cám ơn anh Phi."
"Được rồi." Anh tỏ vẻ miễn cưỡng đáp ứng. "Vậy ăn ở đây luôn đi."
"Hả?" Phương Tĩnh hơi kinh ngạc. Cô còn cho rằng phải tìm thời cơ chọn
một quán ăn thích hợp, hoặc vào một ngày đẹp trời nào đó cô sẽ đặc biệt
chuẩn bị một bữa tiệc lớn để cảm ơn anh Phi.
"Sao thế, ngày như hôm nay thì làm gì còn chỗ trống? Nhà nhà cửa cửa đều
chật kín hết rồi. Ở đây có chỗ ngồi, không ăn ở đây thì còn đi đâu?"
Phương Tĩnh há hốc miệng, "Được rồi."
Mạnh Văn Phi hết nghẹn, anh mỉm cười, cầm thực đơn trên bàn lên chăm
chú nhìn: "Tôi chọn món đắt nhất."
"Đừng." Phương Tĩnh vội vã túm lấy cánh tay anh: "Ông chủ, hạ thủ lưu
tình."
Mạnh Văn Phi cúi đầu nhìn tay cô đang ôm lấy tay anh, giọng điệu như cao
hơn: "Bạn học Phương Tĩnh, thành ý mời khách của cô đâu?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.